Cả buổi Tông Thịnh mặt mũi sưng sỉa hại tôi ăn cũng không thấy ngon, cứ phải cẩn thận. Có lẽ anh cũng thấy tôi quá cẩn thận nên gắp thêm vài miếng gan heo vào bát tôi: “Ăn nhiều một chút, lát nữa nếu mệt thì nhớ nói với anh. Không cần cố sức. Không phải vì bản thân em thì cũng phải suy nghĩ cho con mình nữa.”

Tôi nặng nề gật đầu.

Ăn cơm xong, trời cũng tối đen. Trời mùa đông nên tối rất nhanh.

Ra khỏi Tụ Phúc Viên nhìn ánh đèn rực rỡ bên phía bệnh viện, tôi quay sang Tông Thịnh mặt vẫn quạu đeo. Ngưu Lực Phàm đi tới cạnh tôi, nói: “Gọi hồn không giống pháp sự trước giờ đâu. Làm pháp sự thật thường không làm lúc nửa đêm, trừ phi có trường hợp đặc biệt. Gọi hồn, không làm vào nửa đêm, mà làm vào lúc trời vừa tối. Gọi hồn sẽ thực dễ dàng, chỉ là cùng cô ấy nói chuyện mà thôi. Ưu Tuyền, em chịu hỗ trợ vậy thật sự cảm ơn em.”

Trở lại bệnh viện, chúng tôi đi thẳng về phòng bệnh Thẩm Hàm. Trong phòng đã sắp đặt không  ít đồ, xem ra ban ngày bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Trong phòng chỉ có một người bệnh là Thẩm Hàm nên chúng tôi cũng dễ dàng làm hơn. Vừa bước vào phòng, đột nhiên Tông Thịnh dừng lại làm tôi đi phía sau đụng luôn vào lưng anh. Anh đưa tay làm một động tác gì đó: “Đứng ở chỗ này đừng cử động.” 

Tôi không hiểu ra sao, nhưng vẫn đứng yên một chỗ không cử động. Anh vào phòng, đứng bên cạnh giường bệnh, tôi cũng chỉ đứng yên nhìn qua đó.

Trên giường bệnh, Thẩm Hàm hai mắt vô thần nằm đó, khuôn mặt tái nhợt nhìn không khác gì tấm khăn trải giường.

Mẹ Thẩm Hàm thấy tôi thì đi tới nói khẽ: “Lúc nãy y tá chích thuốc, con bé mới ngủ được có hơn một giờ.”

Tông Thịnh lôi một chiếc ghế ra đặt bên cạnh cửa: “Em ngồi đây, chút nữa em không cần nói gì, không được nói chuyện lung tung.”

Mẹ Thẩm hàm cũng chú ý thái độ của Tông Thịnh, cúi đầu, cũng không nói gì thêm. Hành động này có vẻ không giống với bà trước đây. Trước đây, dù cho sợ chúng tôi tới mức cả đêm bỏ chạy nhưng sau khi ổn định lại thì ngạo khí lại quay lại. Nhưng giờ, vì con gái mà tất cả mọi kiêu ngạo đều được dẹp bỏ.

Ngưu Lực Phàm mở cửa sổ, quay sang nói với mẹ Thẩm Hàm:

“Chút nữa dì cứ để mở cửa sổ, đừng đóng lại. Bọn con xuống lầu làm pháp sự, chút nữa sẽ đưa THẩm Hàm lên lại, dì à…”  Ngưu Lực Phàm dừng một chút, lúc sau mới nói tiếp “Bọn con chưa dám chắc Thẩm hàm bị thế này là do bị lạc hồn, hay là do đầu óc bị chấn động nên có vấn đề. Nếu thật sự là bị lạc hồn thì sau khi làm pháp sự, đến mai có thể khá lên, nhưng nếu là vấn đề về tâm lý, thì không thể tốt lên được, dì phải chuẩn bị tinh thần.”

“Tôi biết, mọi người có thể giúp thử xem là được. Có thể tốt lên hay không thì phải xem ý trời thế nào.”

Tôi vốn tưởng pháp sự sẽ làm trong phòng bệnh, hóa ra không phải. Cũng đúng, nếu làm lễ trong phòng nhất định bệnh viện sẽ không đồng ý.