Tông Thịnh lập tức ngồi dậy, cũng nhanh chóng đeo kính râm lên. Có lẽ mẹ tôi không kịp nhìn thấy mắt anh.

Tôi khẽ thở dài, đứng dậy nói: “Thẩm Hàm cứ như vậy rời đi. Cho dù kết cục có tốt đẹp hay không, nhưng ít nhất là cô ấy đã rời đi rồi, thoát khỏi cái vòng này.”

“Đối với Thẩm Hàm thì kết quả này đã không tối rồi. Hơn nữa anh tin rằng ra nước ngoài ít lâu cô ấy sẽ quên tất cả. Không chỉ chúng ta, mà ngay cả Ngưu Lực Phàm cũng sẽ bị cô ấy lãng quên. Đi, ăn cơm. Cơm nước xong, chúng ta đi tản bộ.”

Tôi hoang mang, tản bộ sao?

Ôm tâm trạng nghi hoặc, ăn cơm xong tôi theo Tông Thịnh ra bờ sông tản bộ. Lộ trình là do anh chọn, kỳ thật anh cũng chẳng quen thuộc với thôn này cho lắm, nhưng anh vẫn kiên quyết dùng định vị vệ tinh để tìm phương hướng đi tản bộ cùng tôi.

Nghỉ ngơi cả ngày trời, mà bản thân tôi cũng không phải là mấy cô bánh bèo, cũng chẳng ốm nghén, nên tôi đi dạo bờ sông cũng chẳng sao.

Buổi tối, gió thổi thật lạnh, đặc biệt là ở bờ sông. Chúng tôi nói chuyện câu được câu chăng. Một lúc sau, tôi cười nói:

“Tông Thịnh, lúc em mới biết anh, một câu anh cũng không nói. Đôi khi hỏi một câu, đáp có một chữ. Nhìn thấy anh cười giống như nhặt được cái bánh từ trên trời rơi xuống vậy.”

“Ờ.”

“Mấy hôm nay chắc anh mệt lắm. Hay chúng ta đi chút nữa rồi về nhà nghỉ ngơi?” tôi nói. Thực ra hôm nay tôi chẳng làm gì cả, đi nữa cũng chẳng sao, nhưng nghĩ tới anh trên người còn có thương tích nên tôi mới đề nghị.

“Đi về phía trước một chút, xem nào, chúng ta tìm được thứ anh muốn tìm rồi.”

Anh nói làm tôi càng thêm ngờ vực. Không phải là đi dạo sao? Anh tìm cái gì?

Tôi nhìn anh, đi tới đám cỏ um tùm phía trước. Sâu bên trong kia là bụi cỏ, tôi thật sự không tính đi tới đó. Ở đó không có lối đi, tôi đang có bầu đi vào đó thật phiền phức. Tôi nhìn anh đi thẳng vào khu bụi cỏ, cỏ khô cao đến gần hai mét, tôi cũng có thể thấy rõ ràng thứ bên trong bụi cỏ.

Tôi không thể tin được vào mắt mình, mở đèn pin trên điện thoại ra nhìn cho kỹ. Giữa bãi cỏ, có một bao tải to đang bị vứt chỏng chơ. Có bát nhang ngả nghiêng, có nhang đèn. Rõ ràng đây là cảnh tượng nơi hiến tế. Ở nông thôn, nếu nhìn thấy những cảnh này cũng chẳng ai đi vào động chạm. Những thứ này rất hay nhìn thấy ở bờ sông, có quan điểm cho rằng bờ sông là nơi kết nối với thế giới bên kia.