Ba người gọi hai món thức ăn, một món canh, ngồi trên chiếc bàn nhỏ cùng ăn. Tiểu Mễ thì chăm sóc tôi, tôi thì nhìn Lan Lan ăn, còn Lan Lan lại tâm thần không yên.

Tiểu Mễ nhìn lại, nhịn không được mà nói: “Này, cô không phải tình địch của Ưu Tuyền đó chứ, cái thể loại nhân tra như Tông Thịnh, con mình mà không chịu giữ thì còn quan tâm tới sống chết của hắn làm gì?”

Hạ Lan Lan dường như không buồn ăn gì, như cô ta bây giờ thật sự không còn tâm trạng để ăn, cô ả quay về phía tôi nói, vô cùng nghiêm túc: “Tông Ưu Tuyền, Tông Thịnh thật sự đã xảy ra chuyện. Tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, có muốn qua đó hay không. Nếu như bỏ lỡ lần này, ngay cả lần gặp mặt sau cùng cũng không có, rồi sẽ phải hối hận  cả đời. Cô biết rõ tôi đang nói gì mà. “

Cô ả vừa nói xong thì nghe khách ở bàn kế bên hô lên: “Mau xem bên kia! Mau xem bên kia! Bên kia giống như đã xảy ra chuyện gì rồi, thật nhiều người chạy ra kìa.”

Tim tôi hẫng một nhịp, chân định bước đi rồi lại dừng, cố gắng ra vẻ trấn tĩnh, chỉ lặng lẽ uống canh, không nhìn xem bên kia.

Bên kia cửa kính chính là hẻm số 2 khu Bắc.

Lan Lan lại ngồi không yên, ả đứng dậy, vội vã như phải rời khỏi. Lần này là tôi giữ ả lại. Ả quay đầu lại kinh ngạc mà nhìn, tôi từ tốn nói: “Lan Lan, chúng ta đã lâu không gặp. Ngồi xuống ăn cơm đi, loại náo nhiệt  này không cần đi góp vui. Tuy tôi không biết phải làm sao để chế trụ cô, nhưng nếu tôi báo cảnh sát cô đánh phụ nữ có thai, cảnh sát sẽ hỏi cô vài câu đó. Tới chừng đó, cô cũng không qua đó được đâu. Không nói tới chuyện không qua đó được, còn có thể bị phát hiện, cô dị thường thì sao nhỉ?”

Lan Lan cứng người. Tiểu Mễ hết nhìn tôi, lại nhìn sang Lan Lan: “Này, hai người là tình địch thật à? Ha ha, tình địch kiểu này cũng quá là tra nha. Ưu Tuyền đã mang thai rồi, còn tới phá sao? Này, tiểu lão bản ở bên kia sẽ không thật sự có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Có thì có thôi, dù sao, giờ em muốn ăn cơm, còn Lan Lan, thì sẽ muốn cùng em ăn. Dù sao cũng là em hẹn ả ra, không thể không hoàn tất mời khách ăn. Lan Lan, cô cũng biết tôi đang nói chuyện gì mà.”

Lan Lan sắc mặt càng ngày càng không tốt, đối với việc tôi giữ chân ả lại, có lẽ cũng nằm ngoài dự đoán với bọn chúng. Bọn chúng chỉ nghĩ muốn gài bẫy tôi để kéo chân Tông Thịnh, không nghĩ tới tôi cũng dùng cùng phương cách để đối phó Hạ Lan Lan.

Tiểu Mễ nhìn tôi, nói khẽ với giọng điệu khá ngỡ ngàng: “Ưu Tuyền, không ngờ nha, em không hề nương tay với tình địch xíu nào luôn. Vậy, em mới là phòng lớn sao?”

Tôi mắt nhìn thẳng Hạ Lan Lan, ả chậm rãi ngồi xuống: “Cô thay đổi rồi!”

“Cô cũng thế thôi!”

Có cặp tình nhân đang ngồi kế bên, nghe chúng tôi nói chuyện, nhìn chúng tôi, ăn vội ăn vàng rồi bỏ đi.

Hạ Lan Lan khẩn trương, tôi làm sao không khẩn trương chứ? Bên kia, chắc chắn là Tông Thịnh đã xảy ra chuyện, tôi căng thẳng tới run cả người, nhưng không có cách nào để đi tới đó xem anh đã ra sao.

Tôi gắp cho Lan Lan một miếng thịt: “Ăn đi, trước đây cô rất thích ăn cái này. Lan Lan, ít nhất cũng nên cùng tôi ăn bữa cơm đi.”