Chúng tôi lại im lặng. Trên TV thông báo nhóm cứu hộ sau cùng đã rời đi. Phỏng vấn cho biết tình huống bên trong có thể do bật lửa làm cháy đèn cồn, lan tới sách trong nhà sách, mà kệ sách lại làm bằng gỗ nên ngọn lửa bùng lên rất nhanh. Sau khi toàn bộ gian nhà bị cháy, thì ngọn lửa lan tới phòng bếp, bắt cháy bình gas nên gây ra nổ mạnh.

Phóng viên hỏi tiếp, còn có ai trong đó không, thì nhân viên cứu hộ khẳng định trong khu vực không còn ai nữa cả, cũng không có thi thể. Hơn nữa, nhà cũng không sập, không có ai bị đè bên dưới. Hơn nữa ngôi nhà cũng không bị sập, nên bên dưới cũng không có ai bị đè gi cả.

Còn việc vụ cháy là do cố ý phóng hỏa hay thế nào thì còn cần chờ cảnh sát điều tra.

Toàn bộ cứu hộ cứu hỏa rời đi, không ít cảnh sát tiến vào bên trong hiện trường, phóng viên kết luận: “Bản tin của chúng tôi sẽ tiếp tục được cập nhật sau.” 

Chuyển sang quảng cáo.

Lúc này tôi mới phát hiện mặt mình toàn nước mắt. Tôi không muốn khóc, nhưng thật sự không khống chế được mà bật khóc. “Tông Thịnh...”

“Sẽ không sao. Nếu như cậu ta xảy ra chuyện nhất định sẽ có phát hiện thi thể, nhưng không có, tức là còn sống, chỉ là rời đi trước thôi.” Ngưu Lực Phàm nói, “Khả năng khôi phục của cậu ta cao hơn người thường rất nhiều.”

“Nhưng lão hai mươi tệ đó, lão sai quỷ ma hỗ trợ, trên người có pháp khí, những thứ đó có tác dụng rất lớn với Tông Thịnh đó.”

“Tin tưởng Tông Thịnh! Cậu ta là người không làm những việc không chắc chắn. Chuyện hôm nay cậu ta còn có thể gọi cho anh, thậm chí còn giúp anh hỏi điều anh muốn hỏi, nên chắc lúc ấy cậu ta vô cùng bình tĩnh. Nếu không bạo tẩu thì cậu ta sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Tôi không biết phải nói với Ngưu Lực Phàm thế nào, nhưng tôi cảm thấy nhất định là anh đã xảy ra chuyện gì rồi,  nếu không sẽ không lặng lẽ rời đi mà không liên hệ lại với chúng tôi như vậy. Còn nữa, nội dung trong điện thoại không thể biết là anh đã kích động lão hai mươi tệ thế nào để khiến lão phóng hỏa. 

Im lặng. Chúng tôi lại trầm mặc. Thật ra cũng không biết phải nói thế nào nữa.

Sự im lặng bị phá vỡ khi chuông điện thoại vang lên, tôi tưởng là Tông Thịnh nên nghe chuông là nhấn nút nghe, không để ý tới ai gọi.

Run rẩy, tôi đáp: “Alo.”

“Ưu Tuyền, em khóc sao?” Giọng Tiểu Mễ vang lên.

Tôi im lặng, sự thất vọng bủa vây khiến tôi có cảm giác mình sẽ bật khóc nếu lên tiếng. Tiểu Mễ nói: “Mặc Phi không sao, anh ấy đứng trong đám đông,  nhưng hoàn toàn vô sự. Tiểu lão bản chắc sẽ không sao, nghe nói không ai thấy anh ấy xuất hiện... liệu có khi nào... à phỉ phui, sẽ không sao đâu, ba của con em mà, không sao đâu. Ưu Tuyền, em không sao chứ? Hay giờ chị sang với em?”

"không cần đâu, Tiểu Mễ, em không sao, em sẽ tự chăm sóc mình. Còn nữa, Tông Thịnh, cũng sẽ không có việc gì.” 

Giọng tôi có chút nức nở, nói xong thì tôi cúp máy.

Ngưu Lực Phàm cũng giật mình, đứng dậy, nói: “Xuất phát từ lợi ích của mặt trận thống nhất giữa chúng ta, anh đi nấu cơm cho e măn. À thôi, ăn đồ ăn gọi ngoài đi, anh cũng chẳng có tâm trạng đâu mà nấu cơm. Để gọi cho em thêm chén canh. Anh đi ra ngoài chút rồi quay lại.”

Ngưu Lực Phàm vừa đi, tôi vỗ mặt cho bản thân  bình tĩnh lại. Nghe tiếng xe rời đi, tôi cảm thấy mình như đã hết sức lực. Tôi đứng lên, đi vào bếp rót cho mình ly nước chờ hắn quay trở về. Nhưng vừa vào bếp đã nghe tiếng gõ cửa, tôi nghĩ tới là Ngưu Lực Phàm quên cái gì nên quay lại lấy. 

Tôi ra mở cửa, trong nháy mắt cả người cứng đờ. Ở ngoài cửa không phải Ngưu Lực Phàm, cũng không phải là Tiểu Mễ, mà là Hạ Lan Lan. 

Hạ Lan Lan làm sao biết tôi ở đây? Hơn nữa, đây không phải là Hạ Lan Lan trước đây. Ả  muốn gì?

Tim tôi đập loạn, vội đóng cửa, nhưng ả đã kê chân vào khiến cánh cửa không khép lại được. 

Tôi hét lên, chạy vào trong bếp.

Ả đuổi theo tôi, hét to: “Tao không có cách nào khiến mày không thở được, nhưng tao có thể dùng thân thể này, cầm con dao, giết mày!”