Tông Thịnh lấy ra một cái bình nhỏ, rất nhỏ. Kêu tôi ngồi ở trên giường. Còn anh mặc áo khoác tắm, xắn tay áo lên rồi mân mê mắt cá chân tôi.

Rồi anh dùng rượu thuốc trong cái bình nhỏ xíu kia mà bóp chân cho tôi. Chân tôi đau nhói, tôi kêu lên oai oái nhưng anh cũng không buông tay. Đến khi anh ngừng tay, tôi có cảm giác như đã trở về từ cõi chết. Mắt cá chân nóng sực lên, nhưng cảm giác đau đỡ bớt đi rất nhiều.

Tông Thịnh cất bình rượu thuốc, nói: “Cái này thuốc anh M.e.o.M.u.p