Bảo vệ ư? Ban nãy rõ ràng đóng cửa tắt đèn, y như mấy cảnh sát trên lầu, rõ ràng không thấy rồi lại xuất hiện. Tôi thật không rõ đâu là thật, đâu là ảo giác bị quỷ nháo. Tôi vừa tính ra ngoài thì Thẩm Kế Ân không biết từ đâu đi tới, cản tôi lại.

“Ưu Tuyền!”

Tôi dừng chân, “Ơ, lão bản.”

“Đã trễ thế này, còn ở khách sạn? Khách sạn xảy ra chuyện, mọi người đều được nghỉ một tuần, em đã biết rồi chứ.”

“Dạ đã  biết.”

“Vậy em tới là...”

“Tôi, tôi để quên đồ nên tới lấy, giờ đi về.”

“Ưu Tuyền, cùng tôi lại đây.” Hắn vừa nói vừa kéo tay tôi về phía thang máy.

Tôi kinh hoảng giãy giụa, kêu: “Không, lão bản, anh buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi phải đi về! Anh buông tôi ra!” Ở trước mặt nam nhân, có đôi khi nữ nhân xác thật là kẻ yếu.

Tôi gần như bị hắn lôi vào phòng  hội nghị bên trái ở lầu một. Phòng này thường chỉ để tổ chức sự kiện, không thường mở cửa, nhưng nhìn cách hắn đẩy cửa đi vào thì đoán ban nãy hắn vẫn ở đây.

Hắn buông tôi ra, nhưng cũng đồng thời khóa cửa phòng lại. động tác này của hắn khiến tôi cảm thấy bất an. Đây là tính lộ mặt luôn sao? Không buồn ngụy trang nữa sao? Thẩm Kế Ân à, anh là phú nhị đại, có tiền đó, lại còn đẹp trai nữa, không cần phải xé rách mặt nạ với tôi đâu. Tôi nổi hết cả da gà lên vì hoảng loạn.

“Lão bản...”

Hắn mỉm cười, dưới ánh đèn sáng rực của phòng hội nghị cùng bàn ghế thảm đỏ… nhìn đỡ hơn ánh sáng nhờ nhờ xanh lét quỷ quái nhiều.

“Em có nói chuyện xử lý khách sạn cho anh em chưa? Hay là, anh ta chê 400 ngàn ít quá?”

“Tôi không biết, chuyện của anh ấy tôi cũng không hỏi đến.”

“Ưu Tuyền,” hắn đè thấp thanh âm, giọng ái muội  nói, “Tôi cũng không muốn, trùng hợp là em lại đang ở khách sạn của tôi. Nếu anh trai em là Tông Thịnh, vậy tôi cũng có thể trả thêm tiền. Ví dụ như, 500 ngàn, kêu anh ta xử lý khách sạn thật tốt cho tôi. Tôi biết vừa nãy em lên lầu 16, cũng thấy cảnh tượng trên đó rồi. Anh của em có bản lĩnh, có cách giúp tôi xử lý tốt chuyện này.” 

“Làm sao anh biết anh ấy có thể xử lý những việc này?” Tôi chất vấn hắn. Ngoại hình Tông Thịnh so với người bình thường đều không khác gì. Nếu là Thẩm Kế Ân nói, hắn chính từ ngoại hình mà đoán thì tôi sẽ không tin tưởng đâu.

Thẩm Kế Ân hẳn là không nghĩ tới tôi sẽ hỏi như vậy, hắn khựng lại trông thấy rõ, rồi mới chậm rãi đáp:

“Nói sao nhỉ,  anh đã biết anh ta từ lâu, chỉ là anh ta không quen biết anh thôi.”

Tôi nghĩ Tông Thịnh cũng không phải không quen hắn, nếu không lúc trước đã không bảo tôi điều tra tiểu lão bản khi nhìn thấy bóng lưng của hắn, chắc chắn trước đây họ đã gặp nhau.

Giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó, và trùng hợp tôi lại thực tập ở đây mà thôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn Thẩm Kế Ân, tức giận mà nói: “Việc xử lý khách sạn mà anh nói hẳn không phải là quét tước dọn dẹp chứ?”

“Không phải xử lý tốt, còn có thể là cái gì? Khách sạn có nhiều quỷ như vậy, em hẳn cũng thấy rồi đi.”

Tôi khép mắt, liếc hắn. Điều Thẩm Kế Ân nói với việc Tông Thịnh nói không giống nhau.

Tông Thịnh nói, Thẩm Kế Ân là muốn dùng âm khí tại khách sạn này, thu hút tài vận của các nơi, làm thành Vượng Tài cục cho nhà bọn họ, nhưng nếu xử lý hết quỷ, chẳng phải là hỏng sao?

“Ưu Tuyền, nhân dịp mấy ngày nay khách sạn ngừng kinh doanh, kêu anh em tới đây giúp anh đi.”

Hắn tới gần tôi, dựa sát vào tôi.

Trong lòng tôi vẫn không tin tưởng hắn, từ từ lùi về sau.

Cùng lúc, tôi thấy hắn cau mày, đột nhiên chộp lấy tay tôi đưa lên mũi hít hít. Tôi vội giãy giụa, muốn hất tay hắn ra.

Ngay lúc này, bên ngoài cửa sổ có ánh sáng thật mạnh chiếu vào, đèn chớp tắt theo quy luật. Cũng ngay lúc đó ở ngoài có tiếng còi ô tô chói tai vang lên. Ánh sáng quá mạnh, cơ hồ sát tận cửa sổ, dường như xe chạy sộc vào từ ngoài. Ánh sáng gay gắt, thậm chí làm tôi cảm thấy ấm nóng cả người.

Thẩm Kế Ân buông tay tôi, tôi mơ hồ cảm giác như hắn đã làm động tác gì đó ở tay tôi. Tôi k hông thể biết là gì, nhưng cảm thấy có gì lạ lạ.