Vì tôi cứ mải mê nghĩ nên không nhận ra ngay cả khi xe của Tông Thịnh dừng ngay cạnh bên, hắn hạ cửa  kính xuống, trên mắt vẫn đeo  kính râm to tướng: “Tông Ưu Tuyền, bộ tối qua em bị dọa ngu rồi à? Nắng chói chang mà ngây người ở đây, tính phơi nắng cho té xỉu để tối gặp quỷ phải không?”

Tôi vốn dĩ tính xin lỗi hắn, rằng đêm qua tôi đã hiểu lầm hắn,. nhưng nghe hắn mở miệng nói vậy thì bao nhiêu cảm xúc trôi tuột đi hết. Tôi trừng mắt lườm hắn quát: “Đừng có tưởng bở! TỐi gặp quỷ thai như anh còn kinh dị hơn nhiều!”

Hắn gỡ kính râm xuống, cau mày, đôi mắt híp lại nhìn tôi. Tôi chợt ý thức được rằng khi tôi nói những lời khi chỉ có hai người cũng khiến hắn bực bội, huống hồ  tôi lại nói ngay chỗ đông người, giọng tôi còn hơi lớn khiến cho mọi người xung quanh quay lại.

Tông Thịnh giọng nghiêm lại: “Lên xe!”

Tôi nuốt nước miếng, trong lòng thầm nhủ: “Tiêu đời rồi, không phải hắn lại sắp bắt mình uống máu hắn nữa chứ?!”

Trong lòng tôi thấp thỏm bất an. Không dám không nghe lời mà lên xe. Xe chạy thẳng vào nhà, do vẫn còn một đoạn đường nữa nên tôi vội vớt vát. Ở chung với hắn cũng một thời gian nên tôi vẫn hiểu hắn một chút, chỉ cần không coi hắn n hư quái vật, không chọc tức hắn thì vẫn nói chuyện được với nhau.

Lòng ta thấp thỏm bất an, đồng thời cũng không dám ngay trước mặt hắn ngỗ nghịch hắn ý tứ, vẫn “Hihi, Tông Thịnh, ban nãy tôi lỡ lời thôi, chỉ là mau miệng quá. Ha ha, việc Lan Lan do tôi không hiểu chuyện nên mới hiểu lầm anh thôi. Tôi vốn không hiểu biết mà, anh biết mà, cho nên, ha ha.”

Tôi nhìn trộm hắn, mặt vẫn lạnh như băng, phương án một có vẻ không được rồi, vậy thử phương án hai vậy.

“Tông Thịnh, sáng nay ngủ dậy không thấy anh đâu, anh đi đâu vậy? Tiểu quỷ kia cũng chẳng thấy đâu.”

“Đưa nó đi đến chỗ nó cần đến.”

“Ồ, ở đó nó có thể vui vui vẻ vẻ không nhỉ?”

Tông Thịnh liếc tôi, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nó là quỷ thai đó! Nó ăn con mẹ nó cuống rốn đó, em cảm thấy nó có thể vui vẻ không? Nó giống tôi, là quái vật đó!”

Hắn là ghi thù mà, đúng là đồ tứ bạch đản, thích ghi thù vặt!

“Tông Thịnh, ban nãy tôi…”

“Xuống xe!”

Xe dừng lại, hắn xuống xe, đóng cửa, không che dấu sự tức giận của  mình.

Tôi gãi đầu, giờ cũng chỉ có thể đi theo hắn vào nhà thôi. Hơn nữa, hắn cũng không có nói cô làm cái gì khác, trực giác cho thấy hắn cũng sẽ không làm gì tôi.

Trước đây, tôi có chút sợ hắn, giờ nghĩ lại hắn cũng chưa từng làm gì tôi, thậm chí còn cứu tôi rất nhiều lần.

Theo hắn vào nhà, hắn dựa vào cửa bếp uống nước, nhìn tôi lừng khừng ngay cửa, hắn lạnh lùng nói: “Lại đây.”

Tôi chậm chạp bước vào.

“Giao ra đây!”

“A? Cái gì?” Tôi không hiểu ra sao, còn không biết hắn nói tới cái gì. Hắn đã buông cái ly, tiến lên vài bước, ép sát tôi vào tường. Tôi cúi đầu nói nhỏ: “Anh muốn làm gì?”

Hắn thật sự đang ở rất gần tôi, trên người hắn nhàn nhạt mùi thuốc lá và âm hương len vào mũi tôi, làm tôi nghĩ tới đêm đó, rất đau! Tôi để tay trước ngực, vội nói:

“Uhm, lần trước đã nói là chỉ một lần đó thôi, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Giờ anh đã khôi phục rồi, có làm hay không cũng không có gì khác nhau mà. Dù sao sau này còn cùng nhau diễn kịch, anh tôn trọng tôi chút đi…”

Tôi chưa nói xong, hắn đã đưa tay kéo quần áo trên người tôi.

Vì tôi muốn đi tìm ông thầy bói kia nên mặc áo thun mỏng với quần jean, hắn đưa thẳng tay tới túi quần jean, trong lúc tôi còn dãy dụa hắn đã lôi ra một lá bùa.

“Đi nơi nào? Tôi tôn trọng em, còn em có tôn trọng tôi sao? Tông ưu Tuyền, tôi đối tốt với em, em không để trong  lòng sao? Thật sự phải đối xử hung tợn với em thì em mới biết là sự tình nghiêm trọng sao? Em có ý gì? Cấu kết người ngoài tới chỉnh tôi?”

“Không có! Không có!” Tôi vội vã biện giải, Tông Thịnh vô cùng mẫn cảm, dễ bị tổn thương, còn không hiểu sự đời nữa. “Tôi đi tìm thầy bói, lá bùa này là ông ấy cho ấy mà, tôi đi hỏi chuyện Lan Lan thôi.”  

Hắn cười lạnh một tiếng, hủy lá bùa: “Em đã không tin tôi vậy, thì gọi điện cho Lan Lan hỏi coi cô ta chết chưa? Hừ, bùa tốt vầy, trả người ta bao nhiêu tiền?”  

“Hai… hai mươi.”