Tông Thịnh nắm cánh tay tôi, động tác vô cùng quen thuộc.

“Đi theo tôi, chậm thôi.”

“Đứa bé kia...”

“Con bé không sao, ngoan nào.”

Tôi không nhìn thấy gì cũng có thể nghe được tiếng con bé rấm rứt. Có lẽ nơ đã bị sợ tới mức không dám lên tiếng. Đừng nói là trẻ con, ngay cả tôi cũng sợ khi thấy hắn gào lên.

Cũng bởi vì nhìn không thấy nên tôi đành phải bám lấy hắn đi ra ngoài. Trong mắt còn có cát, động một tí là đã đau.

Đi liên tục đến gần 20 phút chúng tôi mới quay trở lại xe. Vừa tới một lúc thì nghe thấy giọng đàn ông: “Ơ kìa? Cô gái, cô gái, sao các người lại ôm con của tôi thế kia.?”

Đứa bé khóc oà lên.

Tôi nghe thấy tiếng người đàn ông ôm đứa nhỏ đi.

Tông Thịnh láy nước trên xe xuống, trong lúc này thì người đàn ông kia còn gào lên “các người, các người là bọn buôn người!”

“Ông hỏi con mình trước đi, đã xảy ra chuyện gì?!” giọng hắn nhàn nhạt nhông rõ cảm xúc.

Tôi cầm chai nước bắt đầu cố rửa mắt mình, người đàn ông kia hỏi con mình. “Nói cho ba nghe bọn họ cố đưa con đi đâu hả?”

Đứa bé khóc: “bọn họ là người xấu, kêu chú công an bắt bọn họ đi.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, nói sao bây giờ?!

Tôi cứ đổ nước, cát đã trôi ra,  chưa thật thoải mái nhưng đã đỡ hơn nhiều.

Khuôn mặt Tông Thịnh như phóng đại trước mặt tôi: “Có cần đi bênnh viện không?!”

“Không sao, ổn rồi!”

Đứa nhỏ bắt đầu nói vào trọng điểm: “Bọn họ không cho con đi với mẹ”

Ngừoi đàn ông hơn ba mươi tuổi, là một ngừoi nông dân, lúc nghe thấy những lời này thì ngây người: “Con thấy mẹ con?!”

“Mẹ ở trên kia kìa, ba, đi nào!” Con bé chuồi người xuống, kéo ba mình đi.

Người đàn ông quay sang nhìn chúng tôi: “con à, thật sự con thấy mẹ à?!”

“Dạ, con đi chơi với mẹ, mẹ còn mua kẹo cho con! Ơ, kẹo đâu?!” Đứa nhỏ buông tay ba mình chạy về khu tha ma.

Trời đã tối sập còn miễn cưỡng thấy đường đi, đứa bé nhỏ xíu lại nhanh nhẹn, chúng tôi không kịp bắt nó lại.

Ba nó nóng ruột gọi tên nó vài lần, cố nhưng không bắt được nó.

Tông Thịnh cũng không có hứng thú, rề rà đi theo.

Nếu không phải tôi túm hắn theo dám hắn đã lên xe lái về nhà.

Ngừoi đàn ông sau cùng đã ôm được đứa bé. Que kẹo rớt bên cạnh nấm mộ.

Tôi nghĩ mình không cần giải thích thêm.

Anh ta ngồi cạnh nấm mộ mắng: “Con mụ này, chết thì chết đi, còn muốn hại con gái tao, mày, mày...”

Anh ta nghẹn ngào, rồi khóc rống lên, ôm con mà khóc.

Đứa bé thấy ba khóc liền hoảng hốt ôm lấy anh ta rồi nựng nịu: “Ba à đừng khóc”

Tông Thịnh châm thuốc nói: “ Về nhà đi, tôi đã phong ấn mẹ nó lại trong mộ rồi. Cố gắng lo cho con.”

Dứoi ánh sáng lờ mờ tôi thấy có một lá cờ rất nhỏ hình tam giác cắm bên cạnh mộ, có lẽ là do Tông Thịnh làm, nếu không sao gió lại ngừng, sao giọng phụ nữ biến mất?!

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi khẽ gật, ôm đứa trẻ mà không quay đầu lại. Đứa bé lúc này không khóc mà hỏi: “mẹ đâu? Không thấy mẹ”

Con bé mếu máo nhưng không khóc.

ba nó cũng không an ủi cái gì, mà có lẽ anh ta cũng không biết phải nói gì với con.

Hai cha con ra khỏi khu tha ma, liền đem đứa nhỏ giao cho người cùng thôn kêu mang về giao cho ông bà nó, rồi một hai phải mời chúng tôi ăn cơm.