Tôi cố đứng thẳng, đẩy Lan Lan ra: “Tớ không sao, chỉ là bị dọa một chút thôi, đèn trong thang cũng bị tắt nên tớ mới sợ đến thế.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ cũng may hôm nay đi giáy chỉ có ba phân nếu không bị té ngửa như vậy thì chân cũng toi mất. Bảo vệ cũng nói thêm vài câu, kêu đội kỹ thuật tới xử lý. Những việc này bọn tôi không làm gì được, nên Lan Lan đi cùng tôi sang ghế tại sảnh, rót cho tôi ly nước rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Tuy rằng chúng tôi đang làm việc này là trái với quy định nhưng hiện giờ cũng chẳng ai chỉ trích chúng tôi điều gì, mọi người chỉ cho rằng tôi do hoảng sợ nên cũng du di cho tôi.

Lan Lan ngồi cạnh tôi nói lảm nhảm gì là thang máy có thể xảy ra chuyện, nhưng tỷ lệ còn thấp hơn tai nạn xe cộ, nhưng trong đầu ttôi chỉ toàn là hình ảnh con quỷ trong thang máy mấp máy môi, khi đó môi hắn động rất nhiều lần, tôi không nghe thấy, nhưng có thể cảm giác là nó lập đi lập lại hai chữ.

Trong suốt quá trình đó, tôi không tự giác maà cong môi, lập lại hành động đó, phỏng đoán những gì nó có thể nói.

Lan Lan vội vỗ vỗ tôi hỏi: “Ưu Tuyền, không phải cậu sợ tới ngu người luôn rồi chứ?”

“Cứu ta?!”

“Cái gì cứu cậu, cậu đã được cứu ra rồi, Ưu Tuyền à, cậu an toàn rồi.”

“Cứu ta? Hắn nói chính là cứu ta?!”

Cuối cùng tôi đã đoán được đáp án, chỉ có điều đáp án đó khiến tôi quá bất ngờ.

Lúc Tông Thịnh mất tích, toàn bộ thời gian đó tôi không nhìn thấy lấy một bóng quỷ trong khách sạn. Khi đó, tôi còn cảm thấy là vô cùng kỳ quái, chỗ này đã bao người bỏ mạng, hơn nữa trước đó tôi còn nhiều lần nhìn thấy quỷ ở đây, sao giờ lại chả thấy cái bóng quỷ nào?

Giờ, Tông Thịnh rời khỏi đây thì tôi lại nhìn thấy quỷ ‘thường trú’, mà nó lại nói với tôi “cứu ta”, bọn họ không phải chết rồi sao, hay là việc trở thành quỷ ở đây là một dạng hành hạ đối với bọn họ?

“Ưu Tuyền!”

“A!” Lan Lan vừa đẩy tôi một cái tôi suýt ngã nhào lên ghế. Tôi bình tâm lại rồi nhìn cô, cô nhìn vô cùng nôn nóng: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy? không phải là thật sự bị dọa tới ngốc luôn chứ? Có cần đi bệnh viện không? À mà không phải, là bị quỷ dọa, có cần phải đi làm phép gì không?”

Tôi ôm cánh tay Lan Lan kéo cô sang bên cạnh mình, nói: “Tớ không sao, không bị dọa tới ngốc, nhưng tớ có việc muốn nói với cậu, vô cùng quan trọng!”

“Sao, sao cậu tự nhiên nghiêm túc tới vậy?” Lan Lan nhìn thẳng tôi hỏi.

Tôi nhìn về phía quầy lễ tân, đại tỷ không để ý tới bọn tôi, tôi mới nói: “Lan Lan, trước hết tớ xin lỗi cậu, tớ có chuyện lừa cậu, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.”

“Cái gì? Làm gì  mà nghiêm trọng tới vậy?”

“Chuyện là, Tông Thịnh thật ra, không phải là anh trai tớ, anh ấy, anh ấy ở cùng thôn với tớ, nhưng bọn tớ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.”

Tôi định nói hết mọi chuyện nhưng mới mở lời đã bị cắt ngang.