Năm 26 tuổi, bạn hủy diệt cả thế giới.

Những lời này xuất hiện giữa không trung, một dấu chấm hết tỏ rõ đã đến hồi kết.

Sau đó trước mắt bạn chợt lóe lên, đại não dần mất đi ý thức.

Tỉnh lại lần nữa, bạn phát hiện ra mình lại quay về lúc 4 tuổi.

Bạn ngồi dưới đất, mẹ bạn đưa lưng về phía bạn xắt rau, bố bạn đang ngồi trước bàn ăn đọc báo.

Một lát sau, mẹ bạn bị đứt ngón tay. Bà ngồi xổm trên mặt đất, dùng một tay khác che miệng vết thương nhưng máu vẫn tuôn không ngừng.

Bạn ngồi yên, nhìn bà bằng vẻ mặt vô cảm. Một lát sau, bà ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt thờ ơ của bố bạn rồi chạy ra ngoài.

Lúc này bạn mới đứng lên, đi vào quầy bếp, nhón gót lấy giẻ lau trên quầy, sau đó ngồi xổm xuống lau vết máu cho bà.

Như thể nó là một thứ gì đó rất dơ bẩn.

Lau xong, bạn ném đầu ngón tay và giẻ lau đã bị vấy bẩn vào thùng rác rồi lên lầu, về phòng ngủ của mình.

Bạn bắt đầu chuẩn bị trước, tìm kiếm rất lâu trong phòng ngủ, cuối cùng cũng tìm thấy một sợi dây rất rất mảnh.

Bạn bỏ dây thép vào túi nhỏ rồi đứng trước gương trong phòng ngủ.

Bạn nhìn dáng vẻ mới 4 tuổi của chính mình, đôi mắt vừa to vừa tròn, lông mi vừa cong vừa dài, làn da thì trắng ngần, nhìn thoáng qua cứ ngỡ là búp bê gốm sứ.

Bạn nhìn vào gương rồi bật cười.

Được dăm bữa, mẹ bạn đã quay về. Trước đó, bạn đã tranh thủ cột dây thép vào cầu thang lầu hai, mẹ bạn đang kéo vali nặng trịch nên không để ý tới dây, cả người và hành lí đều ngã xuống.

Cơ thể gầy yếu của bà nằm trên mặt đất với tư thế rất kỳ quái, một chiếc giày cao gót không biết đã chạy đi nơi nào.

Bà vẫn chưa chết, cơ thể đang run rẩy.

Bạn chứng kiến hết thảy, lặng lẽ bước ra từ trong góc. Hôm nay bạn mặc một chiếc váy trắng, rất giống một nàng tiên nhỏ.

Bạn chắp tay sau lưng rồi bước đến gần bà với nụ cười ngọt ngào trên môi.

Bà nhìn bạn, trong mắt lóe lên một tia sáng, tựa như cầu cứu.

Cuối cùng bạn cũng tới chỗ bà, đứng từ trên cao nhìn xuống.

Dưới cái nhìn chăm chú của bà, bạn lôi chiếc kéo tay giấu ra.

Mẹ.

Bạn nhỏ giọng gọi rồi đưa tay lên trước ánh mắt kinh hãi của bà.

Vô số nhát kéo đâm xuống, chờ đến lúc mọi chuyện đã kết thúc, bạn sờ mặt bà, phát hiện ra da bà đã lạnh.

Vì bạn chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, bạn không có cách nào kéo nổi một người trưởng thành nên bạn cầm dao lên, khuân từng bộ phận của bà xuống tầng hầm.

Bố bạn đã đi công tác trong khoảng thời gian này nên bạn cũng không lo sẽ có người quấy rầy mình.

Chờ đến lúc làm xong tất cả thì đã qua hai ngày.

Dù mẹ bạn có biến mất thì cũng chẳng ai để ý.

Cuộc sống sau này của bạn vẫn tiếp diễn, mối quan hệ giữa bạn và bố vẫn lạnh nhạt một cách bất thường.

Nhưng chỉ cần bạn không chủ động chọc đến ông, ông sẽ không làm gì bạn cả.

Bạn bắt đầu học tiểu học, bạn học kiếp trước từng phản bội bạn, lần này lại không xuất hiện.

Bạn cũng học nuôi thú cưng, là bầy chuột dưới tầng hầm kia, chúng là những người bạn trung thành của bạn.

Mỗi ngày bạn đều cho chúng ăn, thỉnh thoảng sẽ dùng "thức ăn ngon" đặc thù để cải thiện bữa ăn cho chúng.

Không bao lâu sau, dì hồ ly tinh kia xuất hiện.

Lần này bạn thay đổi thói quen của mình, mỉm cười chào ả, khen ả đỏ cả mặt.

Bố bạn rất hài lòng trước hành động đó của bạn, không còn đối xử nghiêm khắc với bạn như xưa, thay vào đó là ngầm đồng ý hành vi của bạn.

Bạn và dì hồ ly tinh ở chung rất vui vẻ, bạn đã gọi ả ta là mẹ từ lâu. Vì quan hệ giữa bạn và dì bạn được cải thiện nên quan hệ giữa bạn và bố bạn cũng không còn quá căng thẳng.

Mặc kệ đang ở trường hay ở nhà, bạn đều mỉm cười tràn đầy ấm áp, chỉ khi màn đêm buông xuống, bạn mới dỡ bỏ lớp nguỵ trang.

Duyên phận của bạn rất tốt, bạn có rất nhiều bạn, gia đình cũng dần trở nên hạnh phúc.

Tính chuẩn thời gian, mẹ hồ ly tinh của bạn cuối cùng cũng mang thai.

Khoảng thời gian ấy, bạn lại bắt đầu bận rộn.

Mẹ hồ ly tinh mang thai một tháng.

Bạn bắt đầu tích cóp thuốc ngủ.

Mẹ hồ ly tinh mang thai ba tháng.

Bạn bắt đầu dự trữ tiền.

Mẹ hồ ly tinh mang thai tám tháng.

Bạn chuẩn bị ổn thoả hết thảy.

Ngày hôm ấy bạn rất háo hức, bạn tự mình xuống bếp nấu cơm cho bố mẹ bạn, cũng bỏ một lượng thuốc ngủ dạng bột nhất định vào nước trái cây.

Buổi tối, khi bố bạn và ả trở lại, bạn cười nói với họ lời cảm ơn.

Trên khuôn mặt đang lộ vẻ xúc động của họ, bạn nhìn thấy le lói niềm hạnh phúc.

Bọn họ không hề phát hiện ra bạn đã động tay động chân.

Uống nước trái cây chưa được bao lâu, cả hai đã cùng ngã xuống đất.

Bạn dùng xích sắt và còng tay trói họ lại, lôi cây cưa điện phải tích cóp mãi mới mua được ra.

Chờ tới khi bọn họ tỉnh lại, bạn dùng cưa điện chia bố bạn ra thành từng miếng.

Sau đó, bạn mổ bụng mẹ hồ ly tinh, moi đứa em trai chưa một lần gặp mặt của mình ra.

Nó chưa kịp phát triển hoàn toàn.

Thật xấu xí.

Bạn nghĩ, sau đó bẹo nó thật mạnh.

Cuối cùng, bạn phi tang sạch sẽ mọi thứ. Ở tuổi 16, bạn làm việc xấu vô cùng thuận lợi.

Bố bạn và mẹ hồ ly tinh biến mất.

Nhưng sẽ chẳng có ai quan tâm.

Bạn dọn ra khỏi nhà.

Bạn thuê hai gian phòng trong một con ngõ vắng cách trường không xa.

Một căn bạn ở, căn còn lại tạm thời bỏ không.

Bạn vừa học tập miệt mài vừa tích cóp tiền. Khi bạn tròn 18 tuổi, bạn đã dùng tiền mua một chiếc khoan điện, khoan trên vách tường phòng vệ sinh một cái lỗ nhỏ.

Sau đó bạn đăng thông báo lên mạng tìm người thuê phòng bên cạnh.

Rất nhanh đã có người thuê căn phòng này.

Hôm ấy, bạn đứng trên lối đi nhỏ, lại bắt gặp chàng trai tóc vàng, mắt xanh với gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.

Chẳng chờ anh ấy ngẩng đầu, bạn đã đi xuống giúp anh dọn hành lí và chào hỏi anh.

Anh nhìn bạn, mặt đỏ lên.

Tối hôm đó, anh đến thăm bạn. 

Bạn trò chuyện cùng anh ấy và mời anh uống một ly nước trái cây.

Sau khi chia tay, bạn vào phòng tắm, cởi quần áo, mở vòi nước rồi bắt đầu tắm.

Thi thoảng bạn lại nhìn cái lỗ kia, khi thấy không có ánh sáng, bạn quay lưng lại cong môi, rãnh cười ngày càng sâu hơn.

Bạn giả vờ lấy một vật gì đó cho vào lỗ nhỏ rồi nhặt que sắt nhỏ bên cạnh, đầu của que sắt đã được bạn mài nhọn từ lâu.

Bạn thừa dịp anh chưa kịp phòng bị, cắm que sắt vào cái lỗ nhỏ kia.

Việc này đối với bạn dễ như ăn bánh, vì bạn đã từng tập luyện không biết bao nhiêu lần.

Lúc bạn cắm vào cái lỗ, bên kia cũng truyền đến một tiếng la đau điếng.

Bạn mặc áo choàng tắm như chưa có chuyện gì xảy ra rồi rời phòng vệ sinh, lấy chìa khoá trên bàn trà đi sang phòng cách vách.

Theo tính toán của bạn, chắc là thuốc ngủ đã ngấm rồi. Trước đó bạn đã lập ra một vài phương án khác để dự phòng nhưng không ngờ lại thành công đến vậy, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.

Bạn mở cửa nhà bên, đi đến phòng tắm thì thấy anh đã mất ý thức nằm trên mặt đất. Mắt phải của anh be bét máu, cách đó không xa là chiếc que sắt của bạn.

Bạn cầm dao trên tay, khoét tim anh ra rồi bỏ vào con gấu bông nhỏ vốn là món quà sinh nhật bạn tự tặng mình năm 17 tuổi.

Làm xong mọi thứ, đột nhiên bạn lại muốn nhìn biết suy nghĩ của anh, vì thế liền mổ sọ não anh ra.

Nhưng bạn vẫn không hiểu được anh.

Bạn đưa thi thể và hành lí của anh về biệt thự, ném vào tầng hầm lạnh lẽo.

Bạn nhìn bạn tốt của mình gặm nhấm da thịt anh một cách vô cảm.

Chưa được mấy ngày, vì nhổ cỏ tận gốc, bạn lại giải quyết bố mẹ anh.

Bạn vào đại học, bạn đỗ đại học y.

Vì có thành tích ưu tú nên nhà trường rất coi trọng bạn, bạn được tham gia nghiên cứu virus bí mật kia.

Đồng thời, bạn cũng ngầm tiến hành nghiên cứu của mình.

Bạn còn nghiên cứu nhanh hơn nhà trường. Ngày hôm đó, cuối cùng bạn cũng hoàn thành nghiên cứu, đem lọ thuốc màu xanh lục lên sân thượng của một toà nhà rồi ném xuống.

Virus lây lan rất nhanh, mọi người đều biến thành cương thi.

Năm ấy, bạn 19 tuổi, bạn hủy diệt cả thế giới.