Diệp Nam Cầm uống một ngụm nước rồi bắt đầu ăn cháo kê, lại uống thêm một ngụm nước nữa, rút khăn giấy ra lau miệng cùng bàn tay, cười nói: "Anh Đông, tôi ăn xong rồi."

Trương Đông Lương đứng lên, nhướng mày cười nói: "Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi, tôi ra quầy tính tiền."

Diệp Nam Cầm và Trương Đông Lương sau khi ra đến bên ngoài sảnh, Trương Đông Lương chủ động đề nghị: "Nha đầu, Marvel mới ra một bộ bom tấn mới, em có muốn đi xem không, rạp chiếu phim cách đây không xa lắm."

"Không, chiều nay tôi có hẹn với bạn cùng đi tham gia một buổi triển lãm mất rồi." Diệp Nam Cầm nhợt nhạt cười, trong giọng nói mang theo một tia xin lỗi.

Trương Đông Lương ồ một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một tia oán trách: "Sao em không nói sớm, chúng ta đừng trì hoãn thêm thời gian nữa. Đi thôi, mau xuống xe, mấy giờ thì triển lãm bắt đầu? Nhà bạn em ở đâu, hay để tôi chở em tới đó rồi tôi đưa em với bạn cùng đi?"

Diệp Nam Cầm không nghĩ Trương Đông Lương lại nhiệt tình đến thế, vội vàng xua tay nói: "Không cần, anh đưa tôi về nhà là được. Triển lãm một lúc nữa mới diễn ra."

Trương Đông Lương gật đầu, mở cửa xe ra, chờ Diệp Nam Cầm lên xe mới đóng cửa lại, sau đó vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế điều khiển. Trên đường đi, Trương Đông Lương kể một vài câu chuyện vui, Diệp Nam Cầm nghe xong nhịn không được mà cười rất nhiều.

Tới cửa tiểu khu, Diệp Nam Cầm xuống xe, trở về nhà, trong lòng tổng kết lại một chút: Lần này gặp mặt, vô cùng vui vẻ.

Trương Đông Lương vừa mới lái xe vượt qua đầu phố thì Diệp Minh Xuyên lái xe tới. Nhìn qua cửa sổ, cậu nhận ra người ngồi trên ghế lái xe chính là Trương Đông Lương. Cậu âm thầm nhìn theo, nhớ kỹ tên nhãn hiệu xe cùng biển số.

Buổi chiều, tiệm net lại ồn ào náo nhiệt như cũ, âm thanh của các thể loại chửi bậy không dứt bên tai. Trương Đông Lương sớm đã quen với chuyện này, cùng anh em quen biết chào hỏi một câu, sau đó trở về căn phòng nhỏ của mình.

Một lát sau, máy tính trong tiệm net đồng loạt sập nguồn, đèn cũng bị tắt. Nhân viên quản lý không biết phải giải quyết sự tình này như thế nào, vội vàng chạy vào phòng anh hô: "Anh Đông, cúp điện rồi."

"Tôi biết rồi, cậu không phải gào lên như thế, để tôi xuống dưới xem sự tình như thế nào. Cậu trấn an mọi người một chút, nói điện sẽ được sửa ngay lập tức."

Trương Đông Lương từ trên tầng hai đi xuống, kiểm tra đường dây điện, phát hiện ra một dây tổng tuyến đã bị cắt đứt, không nhịn được chửi thề một câu: "Con mẹ nó, thằng nào rảnh rỗi dám đến cắt dây điện, cái thứ đầu óc bị chó nó ăn rồi."

Tần Phong cũng đang chơi game ở đây, nhìn thấy điện bị cúp, liền đi theo sát Trương Đông Lương, nghe thấy Trương Đông Lương chửi thề, lại nhìn qua thấy sự việc như vậy, hỏi: "Dây điện tổng bị cắt thế này, sửa như thế nào?"

"Anh đang sửa đây, có gì mà anh Đông đây không biết chứ? Cậu giúp anh mượn quản lý một cái kéo, anh đi lấy kìm cùng băng dính, đem dây điện nối lại. Không biết thằng nào chơi xấu, làm như vậy công việc của quán có thể bị đình trệ. Đừng để anh đây tóm được nó, không nó một đi không trở lại."

Rất nhanh chóng, Trương Đông Lương đem dây điện nối lại, tiếng oán giận trong quán dữ dội vang lên, ai cũng nói mất điện làm họ bị thua game. Trương Đông Lương cười cười xin lỗi: "Xin lỗi các anh em, xin lỗi nha, có một chút trục trặc nhỏ, đã được xử lý xong rồi. Hôm nay để tôi bao mọi người ăn mỳ, ăn xong rồi lại chơi tiếp, không có việc gì đâu."

Ở đây hầu như đều là những thanh thiếu niên, tức giận tới cũng nhanh mà đi cũng mau, lại thấy Trương Đông Lương hào sảng như vậy, mọi người cũng không nói gì thêm. Một lát sau, trong tiệm net lại vang lên những tiếng hét "mẹ kiếp", "mày gà thế", "không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu, mày đúng là cái hố đen của đội."

Tần Phong đi tới, vẻ mặt vô cùng tức giận, ghé sát tai Trương Đông Lương, hạ giọng nói: "Anh Đông, anh xem, không biết thằng nhãi ranh nào dám cắt dây điện như này."

"Mẹ kiếp, mã lặc qua bích (*)." Trương Đông Lương tức muốn hộc máu, nhấc chân bước xuống dưới lầu. Lại thấy một vết xước dài trên chiếc Roewe của mình, vết xước nhìn thấy rất rõ, nhịn không được mà mắng: "Lão tử đang cua gái, cần đến xe để dùng, nó dám vạch lên xe như vậy, đúng là chán sống mà. Tần Phong, đi, theo anh đi theo dõi."

(*) mã lặc qua bích: nó là một câu chửi thề bên Trung, dịch thô theo bên mình nghĩa là "cái l*n mẹ nó".

Trương Đông Lương nhìn camera theo dõi của một cửa hàng bán lẻ gần đấy, liền thấy thân ảnh Diệp Minh Xuyên xuất hiện, Diệp Minh Xuyên cắt dây tổng tuyến xong, thừa dịp xung quanh không có ai, cầm một cây gậy sắt thon dài, dùng sức vạch một đường dài lên thân xe ô tô, sau đó ngồi lên xe phóng đi.

Tần Phong cũng nhận ra người trong camera là ai, lòng đầy căm phẫn nói: "Này, không phải tên tiểu tử gây sự trong quán ngày hôm đó xong bị anh đánh sao? Lòng vẫn còn thù hận à, anh cho nó một cú, nó để anh ở đây chờ nó lâu như vậy. Thật mẹ nó nham hiểm, có bản lĩnh thì trực tiếp xông tới mà chiến đấu, lại dám ở sau lưng làm cái chuyện hèn hạ như vậy. Thật mẹ nó làm người khác xem thường mà."

"Tốt nhất là đừng để anh đây nhìn thấy bản mặt của nó, bằng không, nó không xong với anh đâu." Trong lòng Trương Đông Lương vô cùng căm hận, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

...............

Buổi tối, lúc Trương Đông Lương đang đọc tạp chí thanh xuân thì điện thoại vang lên một tiếng. Vừa cầm lấy điện thoại lên, trên mặt tức khắc tràn đầy sự vui vẻ, sự bực dọc trong lòng bởi vì tin nhắn gửi đến mà trở thành hư không.

"Anh Đông, bữa cơm hôm nay để anh trả, thật ngại quá. Cuối tuần anh có rảnh không? Tôi mời anh đi xem phim của Marvel."

Trương Đông Lương kích động đứng lên, ở giữa nhà xoay xoay vài vòng, suy đi nghĩ lại một chút, mới cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn bằng giọng nói: "Tôi có rảnh, thật ra, tôi xem phim nào cũng được. Nếu như em thích xem phim lãng mạn, tôi sẽ đưa em đi xem, không cần nhất định phải xem phim của Marvel đâu."

"Tôi và anh giống nhau, đều thích Marvel." Giọng nói của Diệp Nam Cầm vô cùng điềm đạm, nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác ấm áp trong lòng, như được tắm mình trong gió xuân vậy.

Trương Đông Lương khi thì ngồi xuống, khi thì đứng lên, trong lòng vô cùng hoan hỉ, vui sướng nhảy nhót. Xem ra, cô gái này đối với anh ấn tượng đầu tiên không tồi, cô ấy muốn mời anh đi xem phim, cái này có nghĩa là gì, chính là con đường Cách mạng thành công nhanh chóng!

Tiếp theo, anh phải nói cái gì, anh phải làm cái gì đây? Lần tới gặp mặt, có phải anh nên mua một cái gì đó làm quà không? Con gái thường thích cái gì nhỉ? Xong đời rồi, chính mình hoàn toàn không có kinh nghiệm, làm sao bây giờ, làm sao mới tốt đây?

Trương Đông Lương mải suy nghĩ, không cẩn thận, đầu gối đụng vào góc bàn, đau khổ ôm gối rủa thầm một tiếng.

Điện thoại lại vang lên, là một tin nhắn bằng văn bản: "Tại sao không nói gì?"

Trương Đông Lương nắm chặt lấy điện thoại, có chút run rẩy, tận lực đè nén âm điệu: "Vừa rồi, tôi bị đụng đầu gối vào bàn."

Diệp Nam Cầm gửi lại một tin nhắn âm thanh, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Tại sao anh lại không cẩn thận thế, có đau không, có cần phải đến bệnh viện không?"

"Không cần, không cần, không cần phải đến bệnh viện đâu. Một lát là đỡ thôi."

Trương Đông Lương gửi tin nhắn xong, sau đó, liền gửi thêm một tin nhắn âm thanh nữa: "Đúng rồi, buổi chiều em nói là đi triển lãm, triển lãm gì vậy?"

"Triển lãm Hán phục. Đúng rồi, anh cũng thích Hán phục sao, hôm nay tôi đến xem, có rất nhiều người mẫu mặc Hán phục, nhan sắc lẫn hình thức đều đẹp."

Trương Đông Lương nhìn thoáng tạp chí trên bàn, bên trong có rất nhiều trang, anh đều gấp góc lại, anh tùy tiện mở một trang ra, trên trang giấy là một mỹ nhân, siêu phàm thoát tục, không nhiễm chút bụi trần.

Trong đầu anh nhịn không được mà tưởng tượng ra cảnh Diệp Nam Cầm mặc Hán phục, ừm, hình ảnh đó thật là hoa mỹ, anh muốn, rất muốn xem.

Diệp Nam Cầm đương nhiên không biết tâm tư lúc này của Trương Đông Lương. Lại không ngờ, Trương Đông Lương cũng thích Hán phục như vậy. Thật ra không nhiều người thích Hán phục, chính cô chiều nay cũng vừa mới hỏi.

Đúng lúc cô đang suy nghĩ miên man thì Trương Đông Lương gửi đến một bức ảnh, chính là ảnh chụp anh đang mặc Hán phục.

Trên ảnh chụp, một mái tóc đen dài của người con trai rũ xuống sườn vai, không buộc lên, thập phần phiêu dạt. Một cặp mắt đào hoa, rất là mê người. Trên bàn tay tính tế là một thanh sáo ngọc sắc sảo. Trên người mặc áo cái áo dài màu xanh lá thêu văn hoa, bối cảnh là một mảnh rừng trúc.

Diệp Nam Cầm nhìn vào bức ảnh, nội tâm nhỏ có chút rung động. Trương Đông Lương mặc Hán phục vào, trông thật giống "mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song" (*), vô cùng đẹp. Thật khiến người khác cảm thấy, hiện thế an ổn, tuế nguyệt tịnh hảo (**).

(*): "mạnh thượng nhân như ngọc" ý chỉ những cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, "công tử thế vô song" ý chỉ những chàng trai tuấn tú, có một không hai. Cả câu ghép lại nghĩa là "cặp đôi trai tài gái sắc".

(**): hiện thế an ổn, tuế nguyệt tịnh hảo: nghĩa là cuộc sống yên ổn, năm tháng bình yên.

Diệp Nam Cầm trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng trông anh mặc Hán phục vào, chính là dịu dàng như ngọc mỹ thiếu niên, làm sao trong thực tại, liền, liền thành anh Đông "hút thuốc chỉ là lóa mắt, cả đời chỉ yêu một người"?

Cái loại cảm giác tốt đẹp lúc này không kéo dài một phút đồng hồ, đã bị một giọng nói mạnh mẽ cắt ngang.

"Cái này, nha đầu, tôi nói em cho cái này, không biết ngày đó Tần Phong suy nghĩ cái gì, một hai lôi tôi đi cùng chụp ảnh Hán phục, tôi suy nghĩ, chụp một cái, chụp một cái thôi, không ngờ lại chụp đẹp thế. Em cảm thấy như thế nào, có đẹp không?"

Diệp Nam Cầm thành thật trả lời, thậm chí trong giọng nói còn có một chút ca ngợi: "Đẹp, vô cùng đẹp."

"Cái kia, tôi cảm thấy, nếu em mặc Hán phục, khẳng định cũng rất đẹp." Trương Đông Lương do dự trong chốc lát, cố nói bằng giọng lơ đãng không để ý.

"Hán phục rất dễ tìm, hôm nào rảnh, hai ta cùng đi thử Hán phục." Diệp Nam Cầm nhìn bức ảnh kia chốc lát, giọng nói lộ ra vô cùng nghiêm túc, nhưng thanh âm lại vô cùng ngọt ngào.

"Được, một lời đã định." Trương Đông Lương nói xong, trên mặt cười tươi như hoa.

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, sau đó nói chúc ngủ ngon với nhau.

Bây giờ là 10 giờ tối, Trương Đông Lương đem lịch sử cuộc trò chuyện xem đi xem lại, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách. Thậm chí, còn không tự giác cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.

Nhân viên trong phòng cảm thấy có gì không đúng lắm, nhịn không được đẩy cửa phòng ra, nhìn mặt ông chủ vô cùng phấn khích, nhíu mày nghi hoặc.

Cậu nhân viên cũng không bước vào, chỉ đứng ở cửa, trêu chọc nói: "Anh Đông, anh "động dục" à?"

"Cái tên này, "động dục" cái gì, không tuân thủ quy định, chạy sang phòng tôi làm gì? Chuyện này không cần cậu quản, cút cút cút."

Trương Đông Lương liếc nhìn cậu nhân viên kia một cái, có chút không kiên nhẫn, phẩy tay ra bên ngoài, ý nói cậu ra ngoài đi đừng làm phiền anh.

Tần Phong cầm một lon coca từ quầy đi ra, nhìn cậu nhân viên đi từ phòng Trương Đông Lương đi ra, thuận miệng hỏi: "Anh Đông ở trên phòng làm gì đấy?"

Cậu nhân viên bày ra một vẻ mặt vô cùng thần bí, tiến lại gần bên tai Tần Phong, nhỏ giọng nói: "Anh Đông một mình trong phòng phát dục."

"Mẹ kiếp." Tần Phong nhướng mày, vẻ mặt vô cùng hưng phấn: "Mau nói cho tôi xem, anh ấy sao tự nhiên lại phát dục?"

Cậu nhân viên hạ giọng: "Vừa rồi, tôi mơ hồ nghe thấy, anh ấy nói chuyện phiếm cùng ai đó. Sau đó, đúng lúc tôi đi vào, thì anh ý cười như điên, thấy tôi, anh ấy còn chê tôi nhiều chuyện, đuổi tôi ra ngoài."

Tròng mắt Tần Phong khẽ động, khóe miệng nhếch lên, vỗ lên bả vai cậu nhân viên, giọng nói đầy ý trêu chọc: "Anh Đông nhà cậu là đang yêu đương, đáng thương quá, về sau, cậu bị thất sủng rồi!"