"Chị! Chị cười cái gì! Chị đang cười vào mặt em đấy hả?" Ông Như Vọng có chút thẹn quá hóa khùng.

"Không không, không dám." Ông Như Mạn cố gắng kìm nén.

Châu Sâm ngồi bên cạnh cũng đưa tay lên che miệng, không nhịn được cũng phải phì cười.

Ông Như Vọng cầm lấy gương tự nhìn bản mặt mình, lại đưa tay lên sờ sờ một cái: "Đẹp trai mà, thật là đẹp trai biết bao."

Ông Như Mạn cười đến chảy nước mắt, gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng đúng, đẹp kinh hồnnn."

Sau đó với tay sang bàn trà cầm điện thoại giơ lên chụp cậu ta vài bức ảnh, Ông Như Vọng muốn cướp, nhưng cô nhanh chóng né tránh, cậu ta đuổi kịp, cô liền trốn sau lưng Châu Sâm, mà cậu cũng rất phối hợp, giang tay ra cản Ông Như Vọng lại.

Ba người chắn qua chắn lại, giống như đang chơi trò đại bàng bắt gà con.

"Được rồi được rồi đừng nháo nữa, thật là." Ông Như Vọng ngừng lại, trực tiếp chạy ra đằng sau muốn giật lấy điện thoại.

Ông Như Mạn vẫn còn đang thở phì phò, vẫn còn cố đem di động giấu đằng sau.

"Đứa nào lấy làm chó." Cô nói.

Ông Như Vọng nhún nhún vai, đưa tay lên quệt mồm.

"Em thấy siêu đẹp trai mà." Cậu vẫn còn đang tự thẩm.

"Rồi rồi rồi, ok em đẹp trai." Ông Như Mạn còn khẳng định: "Tô đẹp thật sự đấy, không bị lem luôn."

Ông Như Vọng đắc ý: "Đương nhiên rồi, em mà lị."

"Nhớ dùng tẩy trang và son dưỡng đầy đủ, nếu không hại môi lắm đấy nha."

"Em biết rồi, đẹp trai không?" Lại hất cằm lên hỏi Ông Như Mạn.

"Đẹp trai." Cô nghiêm túc đáp lại một câu.

Ông Như Vọng lại quay sang Châu Sâm, tự nhiên cảm thấy hơi hơi xấu hổ, vừa rồi hình như làm hơi lố.

"Đẹp trai." Châu Sâm cũng nói câu y hệt.

Ông Như Vọng rú lên như bị chọc tiết: "Đẹp trai cái rắm mà đẹp trai, tôi có hỏi cậu à?"

Sau đó phi như tên lửa vào phòng mình.

Ông Như Mạn không nhịn được, nhìn cậu ta chạy đi lại phì cười.

Châu Sâm cũng cười.

Tầm mắt hai người vô tình giao nhau, sau đó lại ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.

"Được rồi, phim cũng xem xong rồi, chuẩn bị đi ngủ đi, mai không phải đi làm, ngủ nhiều chút cũng không sao."

"Ừm, chị cũng vậy."

Ông Như Mạn định đi, lại bị cậu đưa tay kéo lại: "Sáng mai chị muốn ăn gì?"

Khoảnh khắc này đột nhiên có cảm giác rất tuyệt.

Câu nói như này, cô đã nói rất nhiều lần, hỏi Như Vọng, hỏi Vinh Lãng, hỏi bạn bè.

Nhưng chẳng có mấy người hỏi cô.

Sáng mai chị muốn ăn gì?

Ý nghĩa đằng sau câu nói này rất rõ ràng, chị muốn ăn gì em sẽ nấu, em sẽ cố gắng để chị hài lòng, bởi vì em muốn nhìn thấy buổi sáng chị ngủ dậy có thể được ăn những gì mà mình thích, khiến tâm trạng chị tốt hơn.

Bởi vì em quan tâm chị.

Nhìn chị vui vẻ em cũng sẽ vui lây.

Hai người đều cẩn thận từng li từng tí, đều là người vì đối phương, vì người mình yêu mà trao đi nhiều hơn.

Có lẽ là tự ti, hoặc là thực sự để ý đến đối phương, cho nên thường có cảm giác lo được lo mất.

Bình thường cô không biểu hiện ra mặt, nhưng Ông Như Mạn cũng biết cảm xúc trong lòng mình.

"Để tôi làm." Cô ngẩn người một chút, sau đó trả lời.

"Không cần, chị vẫn đang... không thoải mái, để em làm cho, chị muốn ăn gì?"

"Ừm, vậy mua bánh bao bên dưới đi, mua cho Như Vọng ba cái nhân thịt bò, tôi một cái nhân rau một cái nhân yến mạch."

"Được, chị muốn uống sữa đậu nành nóng hay nước ép gì không?" Cậu giống như một người quản gia, cũng giống như môt người anh cả.

"Sữa dừa đi, để bình thường đừng để lạnh."

"Ừm, em nhớ rồi."

Châu Sâm quay đầu sang nhìn cánh cửa phòng Ông Như Vọng, cửa đã đóng, cũng không có âm thanh gì truyền ra.

Sau đó cậu tranh thủ cúi đầu, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán cô: "Ngủ ngon."

Ông Như Mạn vô thức đưa tay lên chạm vào chỗ cậu vừa hôn: "Cậu cũng vậy." Sau đó mơ hồ đi về phòng.

Cảnh tượng này cô cũng từng mơ mộng qua, nhưng đó đã từ thời thiếu nữ.

Thật không ngờ đến mười năm sau, vậy mà lại có người đến thực hiện, cảm giác kỳ diệu trong lòng cô càng lúc càng nhiều.

Cái này thật quá không nên rồi, có lẽ do đang trong kỳ sinh lý cho nên cảm xúc phụ nữ có phần nhạy cảm hơn, lại dễ đa sầu đa cảm. Ông Như Mạn tự nói với chính mình như vậy, nhưng hai má vẫn không tự chủ được nóng lên.

Rõ ràng bọn họ đã từng làm chuyện còn thân mật hơn nữa, thế nhưng chỉ một nụ hôn phớt qua này lại có thể khiến cô đỏ mặt ngượng ngùng. Thật không tưởng tượng nổi.

Cô đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình, sau đó vùi đầu vào trong chăn.

Tỉnh táo lại ngay, bây giờ hai mươi tám tuổi, không phải mười tám tuổi nữa rồi.

Không đúng, nếu như ngày mười tám tuổi, cô lại càng gò bó hơn. Thời gian đó, áp lực cuộc sống đè nặng trên vai, thực ra cô không có thời gian để nghĩ đến chuyện gì. Thi thoảng đêm về hoặc nhìn thấy bạn bè ai nấy có người quan tâm, mới nghĩ đến bản thân mình.

Sau này nửa kia của mình sẽ là người thế nào?

Liệu có phải là kiểu người hướng ngoại như Vinh Lãng, hay là dạng hướng nội lại trưởng thành sớm như cô?

Nhưng những lúc suy nghĩ vẩn vơ như vậy rất ít, cả ngày học hành lại làm thêm đã mệt muốn chết, cho nên đa số thời gian rảnh cô chỉ muốn ngủ thật say.

Vậy mà hôm nay Châu Sâm đã khơi dậy ước mơ thời con gái đã lâu của mình. Mười tám tuổi là độ tuổi ngọt ngào mà cô đã bỏ lỡ, bây giờ đã hai tám, có phải quá muộn không?

Mười tuổi.

Cô lớn hơn Châu Sâm mười tuổi, mà cô thì quá hiểu ý nghĩa của con số này.

Điều đó có nghĩa là, khi cô bốn mươi tuổi, Châu Sâm chỉ mới ba mươi, cô năm mươi rồi cậu mới bốn mươi. Khi cô đang ở nửa bên này của con dốc, thì cậu lại đang ở thời kỳ phong độ vàng son.

Sẽ có rất nhiều cám dỗ mà cậu phải đối mặt, mà tình cảm lại là thứ khó nói nhất có thể trói buộc được một người đàn ông.

Cô không tin vào lời hứa.

So với lời hứa chót lưỡi đầu môi, đối với cô mà nói, tiền đáng tin hơn nhiều. Vật chất có thể đem đến cho cô càng nhiều niềm vui. Quãng thời gian ở bên Vinh Lãng, hai người giống như một đôi vợ chồng già, cuộc sống không có kích tình, không có biến động, cứ nhàn nhạt trôi qua, nhưng cô lại rất thích cuộc sống như vậy, dù sao so với gia đình trước kia của cô cũng tốt hơn nhiều, không phải là mỗi ngày đều cãi vã.

Nhưng đến cuối cùng vẫn không thể đi chung một con đường, cô tuyệt đối không thể chấp nhận được việc ngoại tình của Vinh Lãng, cho dù anh ta chưa cùng người phụ nữ khác phát sinh quan hệ, cho dù chỉ là ngoại tình trong tư tưởng, cũng tuyệt đối không.

Nếu thật sự cùng Châu Sâm ở bên nhau, liệu cậu ấy có phản bội mình?

Cô không biết.

Thời gian sẽ thay đổi rất nhiều thứ, hôm nay cậu ở bên cô, có lẽ ngày mai cậu sẽ lại hối hận?

Nghĩ xong những chuyện này, cô lại bình tĩnh đi ít nhiều.

Làm sao mới có thể đơn thuần tiếp nhận mà không phải nhọc lòng suy nghĩ?

Cô chưa từng nói qua muốn sống cùng cậu, cho nên những thứ cậu làm đều là chính mình cam tâm tình nguyện, chỉ cần cô không từ chối, cậu đã vui vẻ cả ngày.

Ông Như Mạn hiểu rõ điều này, nhưng lại không làm được.

Cô không thể tàn nhẫn như vậy, nhưng cái dạng thái độ mập mờ như này có lẽ lại càng khiến người khác tổn thương hơn.

Rốt cục thì phải đối xử với cậu thế nào mới tốt?

Ông Như Mạn nghĩ đến đau cả đầu, quyết định không nghĩ nữa, vùi đầu ngủ.

Sáng hôm sau, cô vẫn theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy lúc 7 giờ, vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân một chút, sau đó lại lăn ra giường ngẩn người, thật vất vả mới đến cuối tuần để có một chút thời gian nghỉ ngơi, cô chỉ muốn ở lì trong phòng, không muốn đi ra, bởi vì chỉ có những lúc thế này bản thân mới có những giây phút chỉ thuôc về mình.

Bước ra khỏi phòng, cô sẽ lại phải đóng vai một người chị, một người sếp tốt, một người phụ nữ mạnh mẽ phải gánh vác biết bao thứ trên vai.

Nhưng hiện tại cô chẳng muốn làm cái gì, nằm trên giường không có gì làm, có thể thoải mái lướt weibo một chút, chán rồi thì lại ngẩn người suy nghĩ vu vơ.

Cô ở trong phòng hơn một tiếng sau mới đi ra, không ngoài dự đoán, Ông Như Vọng vẫn còn đang ngủ, mà bữa sáng cô muốn ăn đã dọn sẵn trong bếp. Châu Sâm nhìn thấy cô liền từ bàn ăn đứng dậy, cậu đang ngồi đọc cuốn sách hướng dẫn mà lão Phương đưa cho, thấy cô đi tới liền gấp sách lại, để trên mặt bàn.

"Em đi hâm nóng đồ ăn."

Cậu lấy bánh bao ra bỏ vào nồi hấp, hấp một lúc sau đó lấy kẹp gắp ra cho cô. Ông Như Mạn cũng tranh thủ tự đổ sữa dừa cho mình, nhìn sang Châu Sâm: "Cậu ăn chưa?"

"Chưa." Sau đó tự nhiên đặt chiếc đĩa trước mặt Ông Như Mạn.

"Hai cái này là qua chị bảo muốn ăn, ba cái còn lại là nhân rau, thịt với đậu phụ, chị muốn ăn cái nào?"

"Hai cái kia."

"Ừm."

Hai người ngồi đối diện cùng nhau ăn sáng.

"Em để phần Như Vọng rồi, cậu ấy dậy hâm nóng lên có thể ăn."

Trên mặt Châu Sâm vẫn luôn nở nụ cười như có như không, khiến Ông Như Mạn cũng cảm thấy tâm trạng vui vẻ, hỏi cậu: "Cười cái gì thế?"

Châu Sâm ngẩng đầu nhìn cô, dáng vẻ tựa hồ có chút ngại ngùng: "Ừm, hai người cùng nhau ăn sáng."

Cô không biết tại sao cậu lại xấu hổ, có điều cũng không quan trọng, cậu cảm thấy vui là được rồi.

Bởi vì trước sau chắc chắn cậu cũng sẽ nhận ra rằng phần tình cảm này sẽ chẳng duy trì được bao lâu, hiện tại vui vẻ cũng tốt, dù sao cuối cùng cũng sẽ chẳng có kết quả gì.

Ông Như Mạn không để ý nữa, cúi đầu ăn.

Trong lúc đó, cậu lại lấy thêm sữa dừa đổ vào ly cho cô, đáy mắt tràn đầy dịu dàng, cảm thấy dáng vẻ Ông Như Mạn vùi đầu ăn rất đáng yêu, để mỗi ngày cậu đều được chuẩn bị bữa sáng cho cô, mỗi ngày có thể nhìn thấy cô đáng yêu như vậy.

"Nhìn cái gì vậy, ăn cơm." Ông Như Mạn bị nhìn đến mang tai cũng nóng lên, quẫn bách trừng mắt với cậu một câu.

Cậu nghe xong lại càng vui vẻ, một bên ăn một bên vẫn ngước lên nhìn.

Khóe miệng cô không tự chủ giật giật, ánh mắt theo bản năng tránh né Châu Sâm.

Lúc hai người đang ăn thì chuông cửa đột nhiên kêu inh ỏi, buổi sáng thường rất ít người đến tìm cô, cho nên trong lòng nhất thời dâng lên dự cảm không tốt.

Cô đi ra cửa, nhìn vào video phát ra thì thấy một người phụ nữ trung niên dắt theo một đứa trẻ.

Cô không nhận máy.

Châu Sâm thấy vậy cũng đi ra, nhìn thoáng qua liền nhăn mày lại.

Một ngày vui vẻ cứ như thế biến mất.

Ông Như Mạn im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận điện.

"Mạn Mạn à, mẹ với Đông Đông đến thăm con đây, đứa nhỏ Đông Đông này ở nhà lúc nào cũng đòi đến chơi với anh chị, tối qua ngồi ăn cơm còn đòi mẹ nhất định hôm nay phải đưa đi, nếu không cũng không sáng sớm thế này đã tới tìm bọn con rồi."

Trên mặt Ông Như Mạn không có biểu tình gì, ừm một tiếng sau đó ngắt video, mở cửa cho hai người vào.

Sau khi sinh đứa thứ ba, dáng vẻ của người phụ nữ này càng lúc càng phát phì, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp hồi trẻ nữa.

Ông Như Mạn kỳ thật không muốn gặp lại bà.

Thế nhưng không thể làm thế nào được, dù sao bà cũng là mẹ đẻ của cô.

Hết chương 28.