13.

Khi chúng tôi yêu nhau được hai tuần, tôi nghe nói Từ Lâm đã chia tay với Chu Tiểu nhưng tôi cũng không muốn tìm hiểu nguyên do, cả hai đều là những người kiêu ngạo thì ở bên nhau được bao lâu?

Tối nọ, khi tôi về kí túc thì thấy Từ Lâm đứng dưới tầng.

Cậu đứng bên tàng cây, có vẻ như cậu đang đợi tôi về.

Thấy tôi dừng bước, cậu đi tới bên tôi.

– Cậu hẹn hò với anh ta rồi à?

“Không liên quan đến cậu.” Tôi nói xong thì đi lên phía trước.

Cậu kéo cổ tay tôi, giọng cậu khàn đi: “Lạc Hoa Hoa, cậu không thể yêu anh ta…”

Đợt trước ở trong phòng y tế, Tống Kỷ Dương đã kéo tôi thoát khỏi cậu, và hôm nay, chính tôi đã đẩy tay cậu ra.

Tôi nhìn mặt cậu và bỗng cảm thấy rằng cậu bạn điển trai, thông minh, hoàn hảo không có khuyết điểm nào trong lòng tôi thật ra cũng chỉ là kẻ xoàng xĩnh. Một khi tôi không còn thích cậu nữa thì cậu đã trở thành một người rất đỗi bình thường.

– Từ Lâm, cậu là gì của tôi?

Tại sao tôi không thể yêu anh ấy? Tại sao tôi không thể bắt đầu lại?

Cậu cúi đầu không trả lời tôi nhưng tôi cũng chẳng muốn nói chuyện với cậu, tôi quay người đi về kí túc xá, nhân tiện buông ra một câu: “Tống Kỷ Dương là nghiên cứu sinh năm hai.”

Khi sắp rẽ vào hành lang, tôi nghe thấy tiếng cậu vọng đến: “Cậu thích anh ta thật à?”

Tôi dừng bước nhưng rồi cũng đi qua ngã rẽ.

Ngoài bố mẹ ra thì chỉ có mình Tống Kỷ Dương đặt tôi ở vị trí quan trọng nhất.

Nếu như tôi gặp được anh sớm hơn, có lẽ người khiến tôi rung động chưa chắc đã là Từ Lâm.

Đôi khi tôi còn nghĩ, những gì tôi trao đi quá đỗi ít ỏi so với Tống Kỷ Dương, thậm chí còn không bằng một nửa những gì tôi dành cho Từ Lâm hồi đó.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này khiến tôi đau khổ vô cùng.

Vậy nên, tôi đã nghĩ ra đủ mọi cách để đối xử tốt với anh, làm cho những đóng góp của mình có thể ngang bằng anh, thậm chí còn hơn cả anh nữa.

Sau một thời gian ngắn, dường như Tống Kỷ Dương đã nhận ra có điều không ổn, anh cau mày hỏi tôi: “Em đang trả ơn cái gì à?”

Lúc ấy tôi điếng người, không thể trả lời được.

Anh ôm tôi vào lòng: “Em không cần phải làm những việc ấy, hãy cứ ở bên anh một cách thoải mái nhất có thể.”

Đây là lần đầu tiên tôi biết rằng, hóa ra mình không cần phải liều mình để đổi được thương yêu.

Tôi ngả vào lòng anh, giọng tôi buồn bã: “Anh thích em lắm ạ?”

– Ừ… Ngày hôm nay anh lại yêu em hơn ngày hôm qua.

Sau đó, Từ Lâm đã tìm tôi rất nhiều lần, bảo muốn nói chuyện với tôi một lát.

Nhưng tôi đã từ chối.

Mối quan hệ của tôi và cậu đã chẳng còn gì kể từ khoảnh khắc tôi quyết định buông tay.

Hôm ấy tôi với Tống Kỷ Dương đi chơi escape room, trong suốt trò chơi, anh không hề buông tay tôi, khi nhìn thấy nhân vật xuất hiện anh còn che mắt tôi lại.

Kể từ giờ, sự bài xích của tôi với escape room do Từ Lâm tạo nên cũng đã biến tan.

Tôi biết Tống Kỷ Dương đang bù đắp từng chút tổn thương mà Từ Lâm đã gây ra cho tôi.

Sau khi ra ngoài, anh nhét vào tay tôi một món đồ.

Tôi nghi hoặc nhìn xuống, đây là chiếc tai hồi trước đã anh gỡ ra.

Thì ra anh vẫn chưa vứt đi…

Đi loanh quanh một vòng thì Tống Kỷ Dương bảo tôi ngồi đây một lát, anh đi mua trà sữa.

Ngay sau ấy, Từ Lâm đã xuất hiện.

Ánh mắt cậu hằn lên những tia máu nhạt màu, có lẽ cậu đã không nghỉ ngơi khắc nào. Nhìn thẳng vào mắt cậu một lúc thì tôi mới cho cậu ngồi xuống cạnh mình.

Tôi lên tiếng trước cậu.

– Cậu biết không? Khi cậu ngồi cạnh tôi, trở thành bạn cùng bàn của tôi thì tôi đã thích cậu rồi. Tôi thích cậu, thích đến mức ngày nào cũng phải vắt óc nghĩ ra chủ đề để nói chuyện với cậu, vụng về dò la khắp nơi để tìm hiểu về sở thích của cậu…

– Bốn năm, cậu có rất nhiều cơ hội để nói với tôi lời cậu muốn nói bây giờ, nhưng… cậu chưa từng nói dù chỉ một lần.

Thậm chí, cậu đã hoang phí tình cảm của tôi một cách trắng trợn, để rồi nó mài mòn tới nỗi chẳng còn lại gì.

14.

Từ Lâm nhìn tôi, ấn đường hơi cau lại, cậu toan vươn tay ra kéo tôi nhưng tôi đã tránh đi.

– Từ Lâm, đừng quay lại nữa, không ai trong chúng ta còn được như lúc đầu.

Tôi không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy Tống Kỷ Dương đang đứng từ xa cầm ly trà sữa đi về phía này, khiến tôi vô thức muốn bước đến bên anh.

Từ Lâm bỗng chặn đường tôi, nói đầy cố chấp: “Hồi trước cậu đã làm nhiều thứ cho tôi như vậy, thậm chí còn cố gắng hết sức để thi đỗ cùng trường với tôi, tôi không tin lời cậu nói cậu không còn thích tôi nữa.”

Tôi muốn cười vào mặt Lạc Hoa Hoa của quá khứ, xem đi, cậu ta luôn biết mày thích cậu ta nhưng đến giờ cũng chẳng thèm quan tâm.

– Từ Lâm, ai bảo cậu rằng tôi bạt mạng thi vào trường là vì cậu cơ…

Để gặp được Tống Kỷ Dương nên tôi mới bạt mạng đấy.

Tay phải cậu đang buông thõng bên người bỗng siết chặt lại, và rồi cậu đã rời đi, còn tôi đi thẳng về phía Tống Kỷ Dương.

Tôi nghĩ, có lẽ Từ Lâm sẽ không bao giờ biết rằng chính cậu là người đã đẩy tôi đến bên Tống Kỷ Dương.

Sau khi đưa ly trà cho tôi thì bọn tôi chuẩn bị đi xem phim. Trên đường, nom Tống Kỷ Dương có vẻ không vui cho lắm nhưng tôi không nghĩ ra được lí do vì sao.

Rạp phim lác đác chẳng được mấy người.

Tôi cảm nhận được rằng anh vẫn đang buồn bực nên chủ động nói chuyện, thì thầm với anh về bộ phim.

Tôi hơi hoảng, anh chưa bao giờ bộc lộ cho tôi thấy cảm xúc như thế này.

Mũi tôi cay cay, tôi nắm tay anh, nhìn anh đang tập trung xem phim rồi ngồi dựa vào ghế và cũng không nói thêm gì khác.

Nhưng cảnh phim đã chẳng còn chạm được vào tâm trí tôi.

Khi bộ phim đang chuyển cảnh thì phòng chiếu bỗng tối mù đi, má tôi bị véo nhẹ, khi tôi chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã được lấp đầy.

Thoáng chốc, nơi nơi đã tràn ngập mùi hương của anh. Anh hôn vừa mạnh vừa độc đoán, hàm răng và bờ môi đã bị cạy mở, anh tì lên người tôi, tấn công từng ngóc ngách nơi tôi.

Cuối cùng, hơi thở của cả hai đã hòa quyện vào nhau, anh vùi đầu vào cổ tôi, cất tiếng trầm khàn: “Anh đang ghen.”

Cõi lòng tôi nhẹ nhàng hẳn đi, thì ra… chỉ là ghen mà thôi, tôi vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Và rồi tôi đã chợt nhận ra rằng mình cực kì quan tâm đến cảm xúc của anh, dường như tôi càng ngày càng thích anh hơn rất nhiều.

Tôi vươn tay ôm cổ anh, nói một cách nghiêm túc: “Tống Kỷ Dương, em không thích cậu ấy nữa.”

Thật đấy, không thích một chút nào.

Khúc nhạc đệm đã trôi đi rất nhanh, Tống Kỷ Dương cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Trên đường về, khi đi qua xe bán hạt dẻ nướng, anh đã mua cho tôi một túi.

Ngồi lên xe, tôi bóc vỏ từng hạt rồi bỏ vào miệng, sau đó lại đút cho người yêu đang lái xe của mình, khoang xe ngập tràn hương vị ngọt ngào.

Tôi tựa vào cửa sổ ngắm những bông tuyết rớt rơi rồi khẽ thở dài: “Em hơi tiếc vì đã không ngồi bàn đầu nghe anh giảng bài cho nghiêm túc.”

Anh nắm tay tôi: “Không có gì phải tiếc cả, nếu em sẵn lòng thì chúng ta còn cả đời bên nhau, em sẽ mãi được ngồi ở vị trí gần anh nhất.”

Đây là sự cam kết của Tống Kỷ Dương.

Năm tôi tốt nghiệp đại học, anh đã cầu hôn tôi, chúng tôi sống chung với nhau và gặp gỡ rất nhiều người bạn của nhau.

Anh chàng bảo tôi “giả vờ bị bóng đập vào người” là bạn cùng khóa với Tống Kỷ Dương.

Nhờ anh ấy mà tôi mới biết, lúc anh chụp ảnh tôi bị ngất rồi chửi um lên trong WeChat thì Tống Kỷ Dương đã gọi cho anh ngay lập tức.

Tống Kỷ Dương nói: “10 phút sau tôi sẽ chạy đến phòng y tế, tôi muốn nhìn thấy em ấy ở đấy, cậu cứ liệu mà làm.”

Nghe Tống Kỷ Dương nói như vậy, anh hốt hoảng, vội vàng đưa tôi vào phòng y tế.

Nghe nói mỗi lần báo cáo trong nhóm thì anh cũng bị Tống Kỷ Dương tìm ra sơ hở để vặc lại đến nỗi cứng họng không trả lời được gì, nên anh… nào dám trái lời?

Anh không chỉ đưa tôi tới phòng y tế mà còn phải chạy vặt rất nhiều lần.

Anh còn kể với tôi rằng, thực ra thầy Dương đã nhờ bạn khác đi dạy thay cho thầy nhưng sau đó lại bị Tống Kỷ Dương cướp mất rồi.

Tống Kỷ Dương có chứng chỉ công nghệ thông tin nên anh biết sửa đổi chương trình của phần mềm, ví dụ như một số phần mềm điểm danh chẳng hạn.

Tống Kỷ Dương rất cưng chậu hoa trong phòng thí nghiệm của mình, cực kì chăm chút cho nó.

Tống Kỷ Dương…

Cuối cùng, anh sực nhớ ra điều đó, nói mà như đang cảm khái:

– Hai năm trước thấy Tống Kỷ Dương đăng ảnh lên trang cá nhân, lúc đó bọn anh còn chưa hiểu là gì, ngã là sao cơ? Hóa ra… là ngã vào người đóa hoa em đấy!

Tôi quay đầu nhìn người nào đó đứng trong phòng bếp, mỉm cười không nói câu nào.

Ngày tôi kết hôn, Từ Lâm cũng đến tham dự, cậu ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt đã toát lên được sự trưởng thành.

Tôi không còn hay liên lạc với cậu kể từ ngày hôm ấy.

Nếu như là tôi của bảy năm trước thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng vào bảy năm sau, cậu sẽ ăn mặc chỉnh tề tham dự hôn lễ của tôi.

Trong phòng trang điểm, cậu khẽ cười: “Đám cưới hạnh phúc! Hôm nay cậu đẹp quá.”

Đặng, cậu nói thêm một câu: “Cậu vẫn luôn xinh đẹp như thế.”

Trước khi ra ngoài, cậu tặng tôi một món quà không quá đắt tiền, ấy chỉ là chiếc vòng tay bình thường.

Lạc Hoa Hoa của bảy năm trước đã từng rất thích chiếc vòng này nhưng không thể mua được, Lạc Hoa Hoa của bây giờ đã mua được nhưng lại chẳng còn thích nữa rồi…

Sau màn trao nhẫn trong lễ cưới, Tống Kỷ Dương hôn lên trán tôi, tôi ôm anh, ghé vào tai anh và hỏi: “Anh Tống, anh có cảm nhận được không?”

– Ơi?

– Em yêu anh.

Hết truyện.