Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như nàng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, nhưng vừa nghĩa tới ngàn vạn xác chết kia, nàng liền hoảng sợ đến mức tự làm bản thân tiếp tục mê man, thẳng đến khi bụng đói kêu lên, nàng mới từ từ mở đôi mắt ngái ngủ.

"Mỹ nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!" Cung nữ Hòa Thái hưng phấn hô to, nàng đã canh giữ bên cạnh nàng cả một buổi chiều.

Hân Vũ nhìn thấy Hòa Thái liền biết ác ma kia đã mang nàng trở về: "Hòa Thái, làm sao ngươi gọi ta là mỹ nhân vậy? Ta cũng không phải xinh đẹp gì nhiều, khiến người ta nghe rất ngượng ngùng!"

"Ha ha ha ~~~ mỹ nhân hiểu lầm rồi, nô tì gọi người là mỹ nhân là một tước hiệu của nữ tử trong hậu cung, buổi trưa ngày hôm nay, vương thượng đã sắc phong cô nương làm mỹ nhân rồi, cho nên, nô tì đương nhiên không thể gọi người là cô nương nữa!" Hòa Thái giải thích từng chút một cho nàng, nhưng Hân Vũ vừa nghe thấy vậy sắc mặt đại biến, hoàn toàn không ngờ hắn lại có thể làm ra trò này.

Ôi trời ạ! Ác ma kia rốt cuộc là điên rồi hay là đần độn, đang yên đang lành tại sao phong nàng là mỹ nhân làm gì, tuy rằng bản thân nàng cũng cảm giác mình là một mỹ nhân, nhưng nàng không muốn là một trong ba ngàn mỹ nữ của hắn, như vậy nàng sẽ điên mất, nàng muốn chạy trốn, nhất định phải chạy trốn...

"Mỹ nhân, người đói bụng chưa?Nô tì đã sai người chuẩn bị xong đồ ăn cho người, đợi sau khi ăn xong người đi tắm một cái, nô tì đã chuẩn bị lá bưởi để người giải xui, tẩy rửa mấy thứ bẩn thỉu đi!" Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Hòa Thái, nàng thật sự là cao hứng không nổi.

Sau khi ăn uống no đủ, ngâm mình ở trong nước ấm, Hòa thái dùng là bưởi cọ lưng cho nàng, vẻ mặt tò mò hỏi: "Mỹ nhân, đế lăng rốt cuộc có gì, thấy người sợ tới mức ngủ mê cả một buổi chiều?"

Hân Vũ hít một hơi thật sâu, nhớ lại từng cảnh kinh hoàng trong đế lăng, đến bây giờ cũng khiến nàng có chút kinh hãi: "Ngươi đó ngươi đó, ngươi không được chứng kiến tình cảnh khi đấy, nếu thấy được, nói không chừng ngươi đã sớm té xỉu ở bên trong rồi ấy chứ!"

Nghe nàng nói vậy, Hòa Thái liền hiếu kỳ nhiều hơn, ánh mắt phát ra sự tò mò hứng thú nói với nàng: "Mỹ nhân là tốt nhất, có thể kể cho nô tì chuyện bên trong được không, nô tì thật sự muốn biết chuyện quái dị trong Thiên Thọ cung."

"Cái này... được rồi, ngươi phải chuẩn bị tâm lý đấy, nói không cũng vô dụng, ngươi chưa từng thấy qua, căn bản là không tưởng tượng được trong đó khủng bố bao nhiêu, mấy xác chết kia ghê tởm đáng sợ bao nhiêu!" Hòa Thái nhìn bộ dạng hoảng sợ của Hân Vũ khiến nàng cũng có cảm giác lĩnh hội được sự âm u kinh khủng trong đế lăng kia.

Hân Vũ một bên hồi tưởng lại mọi việc bên trong, nói rất rõ ràng mạch lạc, sự kiện tái hiện lại vô cùng sống động, Hòa Thái nghe từng từ nàng nói, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu đồng thời cũng vẽ lên hình ảnh theo lời kể của Hân Vũ, tay cầm lá bưởi cũng bắt đầu vô thức run rẩy, mới chỉ nghe thấy đã sợ thế này, thật sự không dám tưởng tượng, nếu nàng thật sự lạc và cảnh kỳ lạ vậy sẽ phản ứng như thế nào?

Hòa Thái, ngươi không sao chứ? Có phải ta nói kỹ lưỡng quá nên hù ngươi sợ hay không?" Hân Vũ thấy nàng một câu cũng không nói, sững sờ không nhúc nhích, chỉ cảm thấy tay nàng đang run rẩy.

"A?.... mỹ nhân, ta không sao, chỉ là người kể vô cùng thật, khiến cho ta có chút bất an không yên thôi!" Sửa lại một chút lý trí thất thần, lần này nàng thật sự là bị hù dọa.