"Vương thượng, Nghi Lan cung phái người chạy tới truyền lời, nói Cẩm quý phi bị bệnh, xin người qua thăm!" Hai người đang hăng say thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Hòa Thái, lại là Lam Cẩm Nhi phái người tới đây nói sao.

Hân Vũ tìm được cớ đẩy hắn ra, hai má đỏ lên nhìn hắn nói: "Ái phi của ngươi bị bệnh, còn không mau đi thăm một chút!

Dục vọng tràn ngập trong mắt, một chốc cũng không dời nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của nàng, tiểu xảo của Lam Cẩm Nhi hắn không thèm quan tâm, giờ phút này hắn đế ý chính là vật cưng sắc thái thanh tú trước mắt này, đã châm lửa, sẽ không lý do gì khiến nó tắt.

"Cởi quần áo ra..." Hình Ngạo Thien thả ra một hơi thở cực nóng, toàn thân đểu tản ra hương vị dục vọng, thân thể Hân Vũ cứng đờ, tên khốn chết tiệt này, lại dám ra lệnh cho nàng như vậy, thật quá đáng rồi!

Cắn răng xoay người đưa lưng về phía hắn, Đỗ Hân Vũ nàng không thải nữ tử thanh lâu, lại càng không phải hậu cung ba nghìn của hắn, dựa vào cái gì muốn nàng cởi thì cởi. Hình Ngạo Thiên thấy nàng không thuận theo mệnh lệnh của mình, tức giận đem nàng cố định, bàn tay to kéo quần áo trên người nàng xuống, áo ngoài thuận thế chảy xuống mặt đất, cái vai trơn bóng lập tức hiện ra trước mắt, khiến cho hắn nhịn không được cúi đầu hôn liến lên.

"Xú nam nhân, không cho ngươi đụng vào ta!" Giãy dụa thân thể, cố gắng muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn, vừa rối bá đạo ra lệnh như vậy khiến cho Hân Vũ đối với hắn rất là phản cảm, nam nhân lòng dạ tâm cơ như vậy, nàng không thể động vào, trốn cũng không nổi.

"Đừng cố gắng phản kháng ta, đối với ngươi không có lợi gì, nếu ngươi còn muốn gặp lại Hòa Thái, thì ngoan ngoãn thuận theo ta." Hình Ngạo Thiên đột nhiên nhớ đến cung nữ này, có lẽ chiêu này đối với nàng mà nói, còn có thể sử sụng được.

Hân Vũ lập tức xoay người nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn tà mị cười khẽ, không thể không thừa nhận, dáng vẻ của hắn thật sự là rất tuấn tú, nếu đổi lại ở hiện đại, nhất định hắn sẽ là đối tượng được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng ở trong cái túi da hoàn mỹ lại cất giấu một diện mạo xấu xí không giống người, nàng rốt cuộc gặp phại dạng nam nhân gì đây, vì sao hắn lại khó suy đoán như vậy?

"Vì sao nhất định không phải ta thì không đươc, người xinh đẹp hơn so với ta, ở trong cung này của ngươi nơi nơi đều có, vì sao ngươi không chịu buông tha cho ta chứ?" Nàng luôn muốn chạy khỏi nơi này, nhưng không tìm được cơ hội, chỉ có thể mỗi đêm cắn răng thừa nhận sự áp bức của hắn.

"Ha ha ha ~~~ vấn đề ngươi hỏi thực khờ, chẳng lẽ đáp án đơn giản như vậy, ngươi cũng không biết sao?" Hình Ngạo Thiên đối diện với gương mặt nhỏ nhắn ủy khuất của nàng, một bộ dạng ngươi nên biết nguyên nhân nhìn nàng.

Hân Vũ bất minh sở dĩ nhíu mày, nàng biết cái gì, nàng sao lại biết được đáp án chứ? "Ngươi nói cho rõ ràng, ta nên phải biết cái gì? Sao ta biết trong lòng ngươi suy nghĩ gì chứ?"

Kéo nàng qua,dán lên gương mặt hắn, ngữ khí trong nháy mắt trở nên lạnh như băng: "Còn nhớ ngươi từng làm gì với ta không? Lúc ấy ta đã nói, chưa từng có một nữ nhân nào dám đánh ta, mà ngươi là người đầu tiên, ngươi đã dám làm ra chuyện đại nghịch như vậy, ngươi nhất định phải trả giá thật nhiều"

Sắc mặt Hân Vũ đại biến, đất là một màn phát sinh ở Ôn truyền trì ngày ấy, hắn thật sự đã nói những lời như này, chẳng lẽ hắn trói buộc mình,yêu cầu hàng đêm hầu hạ hắn, chỉ là để hắn trừng phạt sao?

"Không —–! Làm sao ngươi có thể như vậy đối với ta, không công bằng,,, không công bằng..." Hân Vũ khàn giọng gầm lên giận dữ với hắn, chỉ là một cái tát, hắn cư nhiên không tha cho nàng, bạo chúa, hắn quả thực chính là bạo chúa không bằng cầm thú!