Nghê Mạn Thiên đang đọc hết quyển này tới quyển khác, khiến cho thư phòng trở nên vô cùng bừa bãi, cuối cùng nàng mới vứt một quyển trên tay đi, thở dài, khổ não gãi đầu, "Thật tình, nhức đầu quá!"

Bấy giờ một đệ tử Bồng Lại vội vã chạy vào, quỳ xuống hành lễ, "Không xong rồi, Chưởng môn ơi, Sát Thiên Mạch dẫn quân Thất Sát tấn công Trường Lưu!"

"Cái gì?!" Nghê Mạn Thiên cả kinh, nàng bật dậy, không cẩn thận lại gạt một quyển sách nàng chưa đọc qua trên mặt bàn rơi xuống đất, nàng bèn khom người cúi xuống nhặt, ai ngờ, trang sách đang mở lại chứa đựng nội dung khiến Nghê Mạn Thiên giật mình.

Vị đệ tử kia đợi mãi chưa thấy Nghê Mạn Thiên đáp lại thì không khỏi thắc mắc, "Chưởng môn ơi? Chưởng môn?"

Nghê Mạn Thiên nhắm mắt làm lơ, nàng nhanh chóng nhặt quyển sách kia lên, đọc thực cẩn thận, trên đó viết những thông tin liên quan đến ngọc Viêm Thủy, đột nhiên nàng hiểu ý đồ thu thập Thần Khí của Hoa Thiên Cốt, hóa ra cô ấy muốn cứu Kiếm tôn! Nghê Mạn Thiên cảm thấy bội phục dũng khí của Hoa Thiên Cốt, cô ấy dám chống lại cả thiên hạ, không tiếc thân mình trở thành đối tượng bị truy kích chỉ vì Kiếm tôn.

"Chưởng môn ơi, Chưởng môn..."

Cuối cùng Nghê Mạn Thiên cũng hoàn hồn, nàng quay đầu lại, "Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói gì cơ?"

Đệ tử kia mải mốt cung kính, "Sát Thiên Mạch dẫn quân Thất Sát tấn công núi Trường Lưu ạ."

Nghê Mạn Thiên cả kinh, nàng đứng dậy đi ra ngoài, "Mau lên, mau triệu tập đệ tử đi Trường Lưu cùng ta."

"Dạ vâng!" Đệ tử Bồng Lai kia nhận lệnh.

Nghê Mạn Thiên vừa đi vừa nghĩ, Sóc Phong à, chẳng lẽ huynh đã biết ý định của Hoa Thiên Cốt cho nên mới đi giúp cô ấy ư, nhưng vì sao huynh không nói với ta một tiếng, để có thể cứu Kiếm tôn, ta cũng sẽ giúp các người!

Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong nhất mực bám theo sau đám Thiện Xuân Thu, đi tới Thất Sát, Thiện Xuân Thu dẫn đầu bế Sát Thiên Mạch về điện, hai người bọn họ vừa tiếp đất trên địa bàn Thất Sát thì đã bị một nhóm môn đồ bao vây. Hoa Thiên Cốt lưng dựa lưng với Sóc Phong, quay lại nhìn nhau một cái xong gật đầu, cùng xông lên, đánh tan tác đám môn đồ Thất Sát.

Đột nhiên một cái lưỡi dài vươn tới, Sóc Phong nâng kiếm đỡ lấy, tiện đà nghiêng người tránh né, hắn ngẩng đầu định thần, "Là ngươi!"

Bàn Nhược Hoa mỉm cười mị hoặc, "Sao thế, nhớ ta không?"

Mặt Sóc Phong không hề biến sắc, "Đưa thuốc giải ra đây!" Dứt lời, hắn nâng kiếm công kích Bàn Nhược Hoa.

Hoa Thiên Cốt vừa mới đá một cước một tên môn đồ thì nghe thấy giọng của Sóc Phong, nàng ngoảnh mặt lại, thấy Sóc Phong đang giao chiến với cô ả lưỡi dài, độc Tử Mạch tỷ tỷ đã trúng chính là của Bàn Nhược Hoa, thế là nàng cũng xông đến liên kết với Sóc Phong để tấn công ả.

Dần dà, Bàn Nhược Hoa cũng lực bất tòng tâm, chiêu kiếm của Hoa Thiên Cốt biến hóa khó lường, kiếm pháp của Sóc Phong là uy phong lẫm liệt, Bàn Nhược Hoa quả thực khó chống cự, cuối cùng ả bị hai thanh kiếm đâm bị thương.

Bàn Nhược Hoa ngã xuống, che đi vết thương trên bả vai, ả cắn môi, Hoa Thiên Cốt nói, "Mau đưa thuốc giải cho ta, chúng ta sẽ tha cho cô."

"Hừ!" Bàn Nhược Hoa nén sợ hãi, "Dựa vào đâu mà ta phải đưa ngươi chứ?"

Sóc Phong nâng mũi kiếm chỉ lên gò má Bàn Nhược Hoa, mặt vẫn bình thản, "Nếu ngươi không giao nộp thì ta sẽ vẽ hoa lên mặt ngươi đấy, vẽ cho tới khi nào ngươi chịu lôi thuốc giải ra mới thôi."

Bàn Nhược Hoa vội che mặt mình, hoảng sợ lùi về đằng sau, "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Sóc Phong liếc nhìn ả, "Chẳng gì cả, chúng ta chỉ cần thuốc giải." Song kiếm trong tay hắn đang ngày càng gần khuôn mặt của Bàn Nhược Hoa.

Bàn Nhược Hoa rất để ý đến dung mạo của mình, ả thấy mũi kiếm đã chạm đến gò má bèn nhắm mắt lại ném thuốc giải cho bọn họ, "Thuốc giải của các ngươi đây, mau để kiếm lui lui ra đi!"

Hoa Thiên Cốt nhận lấy thuốc giải xong nhìn Sóc Phong, nàng sợ Bàn Nhược Hoa lừa hai người, sau đó lấy ra một viên thuốc, "Cô ăn thử một viên đi."

"Cái gì? Ngươi..." Bàn Nhược Hoa tức giận, mũi kiếm của Sóc Phong vẫn chĩa về phía ả, Bàn Nhược Hoa bất đắc dĩ nuốt viên thuốc kia.

Bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới yên tâm, nàng gật đầu với Sóc Phong, Sóc Phong thu hồi kiếm, bước vào điện Thất Sát cùng Hoa Thiên Cốt, Bàn Nhược Hoa đầy oán hận dõi theo bóng lưng của hai người, ả cảm thấy vô cùng xấu hổ và khó chịu trước thất bại lần này của mình.

Lúc Nghê Mạn Thiên dẫn đệ tử tới chân núi Trường Lưu thì đã chẳng còn bóng dáng môn đồ Thất Sát nào, chỉ còn lác đác một vài đệ tử Trường Lưu đang canh giữ ở đó, một đệ tử Bồng Lai hồi báo, "Bẩm Chưởng môn, Thất Sát mới vừa rút lui rồi ạ."

"Rút lui?" Nghê Mạn Thiên thắc mắc, sau đó nàng hỏi, "Thế Hoa Thiên Cốt có xuất hiện không?"

"Dạ có, nhưng sau khi Thất Sát rút lui thì cô ta cũng bám theo chúng luôn."

Nghê Mạn Thiên biết rằng Hoa Thiên Cốt muốn tới điện Thất Sát để lấy dù Trích Tiên và lư Bốc Nguyên, nàng quay sang nói với Dạ Vô Ngân, "Sư thúc à, ta đuổi theo Hoa Thiên Cốt trước đây, thúc hãy dẫn đệ tử lên Trường Lưu trước đi, hãy giải thích với Tam tôn chuyện Hoa Thiên Cốt không phải hung thủ giết hại cha con nhé."

"Nhưng mà, Thiên Nhi ơi, một mình con..." Dạ Vô Ngân không an lòng.

"Không sao đâu, sư thúc, con muốn biết rõ nguyên nhân cái chết của cha con, quá nhiều người đi theo lại rút dây động rừng, thúc hãy yên tâm, con đã chăm chỉ tu luyện tại Trường Lưu, nhất định sẽ an toàn quay trở về thôi." Nghê Mạn Thiên đáp.

Dạ Vô Ngân thấy nàng đã quyết tâm thì cũng đành gật đầu, "Được rồi, Thiên Nhi à, con nhất định phải cẩn thận." Dạ Vô Ngân lấy ra một quả cầu thủy tinh, "Nếu gặp phải nguy hiểm, hãy đập nát nó nhé, đến lúc ấy ta sẽ biết để chạy tới cứu con."

Nghê Mạn Thiên nhận lấy quả cầu kia, "Được rồi, sư thúc, con đi đây." Dạ Vô Ngân gật đầu, Nghê Mạn Thiên xoay người đuổi theo Hoa Thiên Cốt, nàng cam đoan bọn họ đã đến điện Thất Sát rồi.

Thiện Xuân Thu bế Sát Thiên Mạch tới trung tâm điện Thất Sát, Hoa Thiên Cốt vừa vào đã trông thấy hắn, nàng lo lắng gọi một tiếng, "Sát tỷ tỷ!"

Thiện Xuân Thu quay sang nhìn chằm chằm Hoa Thiên Cốt với vẻ hung tợn, "Hoa Thiên Cốt, cũng là vì ngươi, chỉ vì ngươi nên Thánh quân mới không còn là Thánh quân trước đây, và cả Thiều Nguyệt nữa, khiến cho đường đường là Thánh quân mà lại tới lui mật thiết với một Thượng tiên Trường Lưu, ta muốn phá hủy tất cả các ngươi!"

"Ta không cho phép ông làm hại sư tôn!" Hoa Thiên Cốt lạnh lùng trả lời, Sóc Phong nâng kiếm tới bên người nàng, tư thế phòng ngự.

"Ha ha ha... ha ha ha..." Thiện Xuân Thu cười vang, đột nhiên gã nhớ ra Sát Thiên Mạch vẫn còn ở đây, Thiện Xuân Thu quay sang nhìn hắn, ngừng cười lại, "Hoa Thiên Cốt, dù Trích Tiên của Thánh quân đang ở chỗ ta, muốn lấy thì lại đây." Dứt lời, gã rời khỏi đại điện Thất Sát, gã không muốn đám Hoa Thiên Cốt quấy rầy Thánh quân.

Hoa Thiên Cốt nhìn Sát Thiên Mạch, "Sát tỷ tỷ, thật xin lỗi, sau này Tiểu Cốt nhất định sẽ đến thăm tỷ." Rồi đuổi theo Thiện Xuân Thu, Sóc Phong cũng đi theo nàng.

Tại một nơi khá trống trải, Thiện Xuân Thu chắp hai tay sau lưng, đợi bọn họ. Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong chạy đến, nhìn Thiện Xuân Thu đứng phía đối diện, Hoa Thiên Cốt mới nói, "Thiện Xuân Thu, rốt cuộc ông muốn gì?"

Thiện Xuân Thu bật cười tà ác, "Dù Trích Tiên và lư Bốc Nguyên đều có thể cho ngươi, nhưng mà chúng ta cũng phải làm trao đổi."

"Không được!" Hoa Thiên Cốt lập tức từ chối.

"Ta còn chưa kịp nói, ngươi từ chối cũng nhanh quá đấy?"

"Nếu ông muốn ta lấy những Thần Khí khác để trao đổi thì tuyệt đối là không."

"Thần Khí trên tay ngươi thì có ích gì chứ? Ta sẽ đưa dù Trích Tiên và lư Bốc Nguyên cho ngươi, chờ khi nào ngươi thu thập đủ những Thần Khí khác để ngọc Viêm Thủy quay trở lại, ngươi hãy giao lại toàn bộ cho ta, như thế song phương cùng đạt được mong muốn, không phải rất tuyệt ư?" Thiện Xuân Thu hỏi ngược lại.

"Ta sẽ không để ông giúp Yêu Thần xuất thế, gieo họa cho chúng sinh đâu!" Hoa Thiên Cốt kiên quyết.

Thiện Xuân Thu tỏ vẻ khinh thường, "Hừ, ta muốn để Thiều Nguyệt dính phải độc của lư Bốc Nguyên, cũng chỉ thiếu chút xíu thôi là có thể xử lí gọn cả hai người các ngươi rồi, tiếc thay Vân Ế ăn hại lại đánh về phía ngươi, điều mà ta càng không dám ngờ là Thiều Nguyệt lại truyền độc từ người ngươi sang người ả, ha ha ha, thật tình, ông Trời đang muốn ta!" 3

"Thiện Xuân Thu!" Hoa Thiên Cốt tức giận.

"Sao vậy, nhìn cảnh sư tôn mà mình thương yêu nhất chết vì mình có phải rất đau khổ hay không?" Thiện Xuân Thu mỉm cười độc địa, Hoa Thiên Cốt nắm chặt kiếm trong lòng bàn tay, nàng mím môi, Thiện Xuân Thu lại nói tiếp, "Thật không ngờ Thiều Nguyệt lại che chở cho đồ đệ bé nhỏ của ả, nhưng ta cũng kinh ngạc hơn khi ngươi lại có thể ăn cắp Thần Khí từ trong tay của Bạch Tử Họa để rồi chạy tới đây."

Hoa Thiên Cốt cả kinh, "Hóa ra ông vẫn luôn theo dõi ta?"

"Không sai, có điều ta không nghĩ ngươi lại to gan như thế, có thể làm tới mức này chỉ vì Thiều Nguyệt, đến cả những việc như khi sư diệt tổ, đánh cắp Thần Khí ngươi cũng đã làm rồi, vậy thì cần gì phải tự cho rằng mình vẫn là người thuộc chính đạo nữa," Thiện Xuân Thu nhìn Hoa Thiên Cốt, "E rằng Thiều Nguyệt sẽ không cảm kích đâu, đợi đến khi ả ta tỉnh lại, dựa theo môn quy uy nghiêm của Trường Lưu, ngươi nói xem, ả sẽ còn che chở cho ngươi ư?"

Hoa Thiên Cốt không thể cãi lại, bởi vì ngay cả bản thân nàng cũng không biết liệu sư tôn có trừng phạt nàng hay không, sẽ không đâu... Hoa Thiên Cốt vội chuyển chủ đề, "Bớt nói nhảm đi, những việc ấy không cần đến ông bận tâm!"

"Mau đưa dù Trích Tiên và lư Bốc Nguyên cho bọn ta, nếu không bọn ta sẽ chôn vùi ngươi ngay tại đây!" Sóc Phong duỗi tay ra.

Thiện Xuân Thu phát cáu, "Hoa Thiên Cốt à, ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi muốn trả lại hết toàn bộ Thần Khí, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra phải không," Đột nhiên gã trở nên lạnh lùng, "Ta nói cho ngươi nghe, còn lâu! Bởi vì Nghê Thiên Trượng chết rồi, ngươi không còn đường về đâu."

Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong cả kinh, nàng tiến lên phía trước một bước, "Là ông giết Nghê Thiên Trượng sao?"

"Không sai, nếu không nhờ ngươi dùng chuông Huyễn Tư khiến lão bất tỉnh thì ta sẽ chẳng thuận lợi đến thế, may mà có ngươi đấy." Thiện Xuân Thu  cười bảo.

Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong không thể nhịn nổi nữa, họ tức giận phi thân đến, công kích Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu đỡ lại từng chiêu một. Sau mấy hiệp, Thiện Xuân Thu vẫn chưa chiếm được thế thượng phong, gã đảo tròng mắt một vòng rồi thu hồi pháp lực, thái độ khác thường, "Được lắm, ta không chơi cùng các ngươi nữa, ta cũng có thể cho ngươi dù Trích Tiên với lư Bốc Nguyên."

Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong không hiểu, Thiện Xuân thu lấy dù Trích Tiên cùng lư Bốc Nguyên ra khỏi khư đỉnh, ném qua, Hoa Thiên Cốt thuận tay nhận lấy dù Trích Tiên, còn Sóc Phong nhận lấy lư Bốc Nguyên, Sóc Phong quan sát kĩ rồi gật đầu, "Thật sự là Thần Khí."

Hoa Thiên Cốt nhìn Thiện Xuân Thu, "Rốt cuộc ông đang tính kế gì vậy?"

"Ha ha ha, nó không quan trọng, quan trọng là ngươi đã thu thập đủ Thần Khí Mười Phương rồi, không phải ngươi muốn cứu sư tôn của ngươi sao? Còn lãng phí thì giờ ở đây làm gì?" Thiện Xuân Thu nói.

Hoa Thiên Cốt cũng rất sốt ruột, nàng không lo được nhiều đến thế, nàng quay sang nói với Sóc Phong "Bây giờ đã thu thập đủ rồi, chúng ta mau gỡ bỏ phong ấn, quay về Trường Lưu cứu sư tôn thôi."

"Ừ!" Sóc Phong gật đầu, sau đó hai người phi thân rời khỏi Thất Sát.

Thiện Xuân Thu ngửa mặt nhìn trời, gã dõi theo phương hướng Hoa Thiên Cốt bỏ đi, "Hoa Thiên Cốt à, ngươi cho rằng ta thật sự sẽ để cho ngươi cứu được Thiều Nguyệt ư? Không đơn giản thế đâu! Ha ha ha ha...."

Sóc Phong dẫn Hoa Thiên Cốt đến một chỗ vắng vẻ, xung quanh toàn cỏ cây hoa lá, người bình thường sẽ rất khó mò tới đây, Hoa Thiên Cốt hỏi, "Sóc Phong, chúng ta sẽ gỡ bỏ phong ấn tại đây ư?"

Sóc Phong gật đầu, "Ở đây khá an toàn."

Hoa Thiên Cốt lấy hết Thần Khí Mười Phương ra, bày biện dưới đất, thời điểm đặt xuống Thần Khí cuối cùng, Hoa Thiên Cốt xúc động, "Ngọc Viêm Thủy à, rốt cuộc ngươi cũng đã có thể quay về."

"Đúng nhỉ, thật chẳng dễ dàng gì," Sóc Phong thở dài, "Tam giới giành được lại cướp đi, chẳng tiếc phát động một cuộc đại chiến, chỉ để tranh đoạt Thần Khí lâu như vậy, thế mà trong thời gian ngắn, mình cô đã thu thập hết toàn bộ, cũng có thể chấp nhận điều này như một mệnh Trời vậy."

"Ta không quan tâm nó là mệnh Trời hay số Trời, ta chỉ cần sư tôn còn sống."

"Thiên Cốt à," Sóc Phong trịnh trọng nói với Hoa Thiên Cốt, "Dù cho cả đời này cô sẽ phải gánh chịu tội danh vẩn đục, bị tất cả mọi người hiểu nhầm, bị tất cả mọi người oán hận, khổ sở nhận về những nỗi đau không thuộc về cô, cô... vẫn cam tâm tình nguyện ư?"

Hoa Thiên Cốt cười đáp, "Cam tâm tình nguyện chứ!"

"Được," Sóc Phong thở phào, "Thế thì ta an tâm rồi." Hoa Thiên Cốt cảm thấy Sóc Phong hơi kỳ lạ, nàng nhìn hắn, hốc mắt Sóc Phong ửng đỏ khi hắn nhìn Thần Khí, "Thiên Cốt, hãy nhớ quyết định ngày hôm nay của cô nhé, sau này dù cho cô có gặp phải chuyện gì, nhất định cô phải kiên định, đừng nên hối hận."

Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Ta sẽ không hối hận," Nàng bỗng nghĩ, "Đông Phương từng nói, khi đã thu thập đủ Thần Khí, hỏi huynh huynh sẽ biết ngọc Viêm Thủy ở đâu, vậy bây giờ huynh đã biết chưa? Thế có khi ta không cần phải gỡ bỏ phong ấn nữa phải không? Vậy chúng ta mau tranh thủ thời gian đi, không thì muộn mất."

Sóc Phong trầm mặc nhìn Thần Khí trên đất, Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Sóc Phong? Sóc Phong? Huynh làm sao vậy?"

Sóc Phong hoàn hồn, "Không phải cô sợ quá trễ sao? Ta giúp cô mà." Sóc Phong duỗi ta ra, "Đưa mảnh ngọc trên cổ cô đây."

"Mảnh ngọc?" Hoa Thiên Cốt cúi đầu.

Sóc Phong bất an, "Nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa."

Hoa Thiên cốt gỡ mảnh ngọc xuống, đưa Sóc Phong, Sóc Phong nâng nó lên, "Không phải gỡ bỏ phong ấn sao? Gì mà phiền toán như thế, thế này là được rồi."

Sóc Phong đặt mảnh ngọc lên lòng bàn tay mình, bắt đầu thi triển pháp lực với từng Thần Khí một, Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Sóc Phong, không phải chúng ta cần gõ bỏ phong ấn sao? Huynh đang làm gì thế?"

Nội lực Sóc Phong dần bị rút đi, Hoa Thiên Cốt hỏi, "Sóc Phong, rốt cuộc thì huynh là ai?"

Sóc Phong vẫn tiếp tục làm phép, Hoa Thiên Cốt cảm thấy sai sai, nàng vội giữ lấy tay Sóc Phong, "Sóc Phong, mau dừng lại!"

Sóc Phong không nhúc nhích, Hoa Thiên Cốt ngăn ở trước người hắn, "Huynh dừng lại cho ta, nói ta nghe, rốt cuộc huynh là ai?"

Sóc Phong vén vạt áo lên, để lộ một cái bớt hình mảnh ngọc đang phát sáng thứ ánh sáng màu hoàng kim, Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, Sóc phong đáp, "Ta chẳng là gì hết."

"Huynh..."

"Ngay từ đầu, ta đã không hiểu ý nghĩa ta tồn tại, vì sao ta lại phải đến núi Trường Lưu, vì sao ta lại gặp phải cô, cho tới sau này, khi cô nói với ta, cô muốn thu thập tất cả Thần Khí để thay Kiếm tôn giải độc, một khắc ấy, ta cuối cùng cũng đã hiểu." Sóc Phong nhìn Hoa Thiên Cốt, "Hóa ra ngay từ ngàn vạn năm trước, kết cục này đã sớm được định đoạt, sự tồn tại của ta, chính là để hy sinh vì cô."

--- ---------