Trên quảng trường Trường Lưu, mọi người còn đang cầm cự để truyền pháp lực vào động Hoang Phế, Doãn Hồng Uyên quay sang nói với Ma Nghiêm đứng bên cạnh, "Thế tôn, lỗ hổng sắp khép kín lại rồi, chúng ta..."

Ma Nghiêm lập tức gạt phăng, "Không được, Tử Họa còn ở trong đó, nhất định chúng ta phải chờ Tử Họa ra, huống chi Sát Thiên Mạch vẫn còn trong động Hoang Phế, tuyệt đối không thể để đám người của điện Thất Sát cướp được Hồng Hoang!"

Doãn Hồng Uyên thấy cũng có lí bèn tiếp tục làm phép. Đường Bảo đằng sau bọn họ buồn bã nghĩ thầm, Cốt Đầu ơi, Kiếm tôn ơi, hai người nhất định phải tai qua nạn khỏi đấy!

Nghê Mạn Thiên cũng lo lắng dõi theo động Hoang Phế, Tử Trúc và Tử Mạch vô cùng lo cho Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt. Bấy giờ Thiện Xuân Thu nghiêng đầu bảo Bàn Nhược Hoa, "Thánh quân vẫn chưa ra, ta vào trong xem thử đây." Dứt lời gã bật dậy, chuẩn bị phi thân. Bỗng dưng có mấy bóng người rời khỏi lỗ hổng, đợi đến khi bọn họ tiếp đất, mọi người mới thấy rõ đó là mấy người đám Bạch Tử Họa.

Bạch Tử Họa bế Thiều Nguyệt một thân dính đầy máu, lũ đệ tử lập tức nhốn nháo cả lên, Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm đồng thời hốt hoảng, "(Tiểu) sư muội làm sao vậy?"

"Kiếm tôn!" Nghê Mạn Thiên cùng những đệ tử khác lo lắng.

"Chủ nhân!" Tử Mạch trông thấy bộ dạng kia của Thiều Nguyệt thì trở nên sốt ruột.

Bạch Tử Họa cúi xuống nhìn Thiều Nguyệt, chàng nhẹ lắc đầu, "Tiểu Nguyệt không sao, con bé chỉ đang hôn mê tạm thời mà thôi, ta đã truyền cho tiên lực cho muội ấy rồi, các người không cần lo lắng."

Bấy giờ hết thảy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó Bạch Tử Họa nghiêng đầu nhìn Niết, "Các vị, ta đã bắt được kẻ sở hữu Hồng Hoang năm xưa, và cả Hoa Thiên Cốt..."

Hai tay Hoa Thiên Cốt bị trói bởi pháp lực của Bạch Tử Họa, nàng tự biết mình đã gây họa lớn nên chỉ cúi đầu chờ đợi sự trừng phạt đến từ Bạch Tử Họa.

"Con bé đánh cắp Thần Khí, khiến Hồng Hoang tái thế, hiện tại ta sẽ nhốt nó vào tiên lao chờ xét xử, chắc chắn sẽ cho cả thiên hạ một câu trả lời."

"Bạch Tử Họa!" Sát Thiên Mạch chỉ tay về phía chàng, "Bé con không còn là đệ tử của Trường Lưu nữa, ngươi có tư cách gì để bắt nhốt con bé hả?"

"Nhưng nó xuất thân từ Trường Lưu chúng ta, tất nhiên phải do đích thân Trường Lưu thẩm vấn rồi." Bạch Tử Họa đáp với vẻ lạnh lùng.

"Không ngờ Hồng Hoang lại ẩn nấp trong một người như vậy." Doãn Hồng Uyên quan sát Niết, những Chưởng môn khác cũng tỏ vẻ khó tin.

Niết tới bên người Hoa Thiên Cốt, hoảng sợ nói, "Tỷ tỷ..." Hoa Thiên Cốt bèn lắc đầu ý bảo không sao đâu.

"Bạch Tử Họa! Ngươi mau thả họ ra, nếu không hôm nay trong số các người, đừng ai mong được sống tiếp!" Sát Thiên Mạch tức giận.

Hoa Thiên Cốt vội tiến đến, "Tỷ tỷ, muội xin tỷ, đừng làm tổn thương người vô tội vì muội."

"Bé còn à, hôm nay Thiều Nguyệt đã bị thương nặng dẫn tới hôn mê bất tỉnh rồi, nếu như bé để bị bọn chúng mang đi thì sẽ không còn cơ hội sống đâu, huống chi cũng không phải chỉ bởi vì mình bé, mà còn vì Hồng Hoang nữa, ta phải kết thúc tất cả với Bạch Tử Họa!" Sát Thiên Mạch nhìn chằm chằm Bạch Tử Họa.

"Quá đỗi ngạo mạn!" Ma Nghiêm đi ra, "Đây há có phải chỗ cho ngươi hỗn xược, đệ tử nghe lệnh!"

"Dạ!"

"Ngàn vạn lần không được để Thất Sát cướp đoạt Hồng Hoang!" Ma Nghiêm ra lệnh.

"Dạ!" Đám đệ tử lập tức bày tư thế phòng ngự.

"Tỷ tỷ, Tôn thượng, ta xin hai người, hai người hãy dừng lại đi, tất cả đều là lỗi của ta, các người đừng đánh nhau nữa, nếu sư tôn đang tỉnh táo thì hẳn người không hề mong muốn phải trông thấy cảnh tượng này đâu." Hoa Thiên Cốt buồn bã khuyên nhủ.

Sát Thiên Mạch nhìn Thiều Nguyệt đang nằm trong vòng tay Bạch Tử Họa, hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu để cơn thịnh nộ lắng xuống, sau đó mới cảnh cáo, "Bạch Tử Họa, hôm nay ta có thể buông tha cho Hồng Hoang, nhưng nó không có nghĩa là ta sợ ngươi, ta chỉ đang tuân thủ cam kết giữa ta và Thiều Nguyệt, chỉ cần ngày nào mà cô ấy còn ở Trường Lưu, thì ngày đó ta với Trường Lưu không phải kẻ địch. Tuy nhiên, nếu ngươi dám bắt nạt bé con, ta nhất định sẽ liều mạng cùng ngươi!"

Bạch Tử Họa đảo mắt nhìn Thiều Nguyệt, Sát Thiên Mạch xoay người, phất ống tay áo, "Chúng ta đi!"

"Thánh quân..." Thiện Xuân Thu không cam tâm nhìn đám người Bạch Tử Họa, xong đành bực bội bỏ đi.

Hoa Thiên Cốt đi về phía Bạch Tử Họa, nàng nhìn Thiều Nguyệt ở bên ngực chàng, "Tôn thượng, ngài nhất định phải cứu sư tôn đấy, con sẽ chấp nhận tất cả các hình phạt của ngài."

Bạch Tử Họa xoay người định rời đi, song Mạnh Huyền Lãng lại gọi lại chàng, "Tôn thượng ơi!"

Bạch Tử Họa ngoảnh mặt lại, "Bệ hạ không cần nói nữa, ngài có vương pháp, Trường Lưu có môn quy, Tam Tôn sẽ xét hỏi kĩ lưỡng, ta sẽ dùng môn quy của Trường Lưu để xử trí vụ này."

"Tôn thượng à, dù Thiên Cốt đã phạm phải lỗi tày trời đi chăng nữa, nhưng muội ấy hẳn có lí do của muội ấy, nếu Hồng Hoang đã bị ngăn cản rồi thì xin Tôn thượng nhẹ tay cho!" Mạnh Huyền Lãng lên tiếng.

"Đúng đấy, Tôn thượng ơi, chắc chắn Thiên Cốt có nỗi khổ riêng." Khinh Thủy phụ họa.

Bạch Tử Họa nghiêm mặt đáp, "Bệ hạ, thế tục của quy củ của thế tục, chuyện các phái không cần các người nhúng tay." 

Vân Ẩn vội chạy tới, "Tôn thượng dừng bước, Tôn thượng, Thiên Cốt là Chưởng môn của Thục Sơn chúng ta."

"Con bé cũng là đồ đệ của Thiều Nguyệt, là người xuất thân từ điện Tuyệt Tình của ta, ta phải cho thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng!" Bạch Tử Họa nói một cách vô tình.

"Vân Ẩn, xử lý tốt việc trong môn phái nhé, Thục Sơn xin giao cho huynh." Hoa Thiên Cốt dặn dò Vân Ẩn.

"Chưởng môn..." Vân Ẩn lo lắng.

"Huynh phải đồng ý với ta, dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tất cả đều do ta cam tâm tình nguyện, không liên quan dính dáng gì tới người trong Thục Sơn hết!" Hoa Thiên Cốt ra lệnh với tư cách Chưởng môn.

"Dạ!" Vân Ẩn đành đáp ứng.

Hoa Thiên Cốt quay lại nhìn Mạnh Huyền Lãng và Khinh Thủy, nàng mỉm cười gật đầu, Nghê Mạn Thiên tiến đến, "Tôn thượng, Thiên Cốt cướp đoạt Thần Khí là vì..."

"Vết thương của Tiểu Nguyệt hiện đang cần được chữa trị," Đột nhiên Bạch Tử Họa nói, "Sư huynh, giao Hoa Thiên Cốt với Niết cho huynh đấy."

Ma Nghiêm gật đầu, "Yên tâm đi, Tử Họa, cứu sư muội quan trọng hơn."

Bạch Tử Họa nhẹ gật đầu rồi bay về phía điện Tuyệt Tình, Nghê Mạn Thiên lại không tài nào hiểu nổi, nàng dõi theo bóng lưng Bạch Tử Họa, vì sao mỗi khi mình muốn nói ra chân tướng thì lại bị cắt ngang?

Đông Phương Úc Khanh đứng cách đó không xa, anh chàng nhìn Hoa Thiên Cốt, trong lòng áy náy thầm nhủ, Cốt Đầu à, xin đừng hận ta, những gì ta làm cũng là vì bất đắc dĩ, nàng hãy chờ ta nhé, ta sẽ làm theo cách của ta để giải quyết tất cả. Đông Phương Úc Khanh lôi ra chiếc mặt nạ của Dị Hủ Quân, anh chàng ngắm nó một lát xong vứt nó đi.

Mạnh Huyền Lãng ở lại trạm gác dưới chân núi Trường Lưu để đợi tin, thấy Mạnh Huyền Lãng bắt đầu trở nên nóng nảy, Khinh Thủy mới rót cho hắn một ly trà, "Mạnh đại ca à, Liệt tướng quân đã đi dò hỏi rồi, huynh hãy uống ngụm trà đi."

Mạnh Huyền Lãng bật cười dịu dàng, hắn nâng tách trà lên uống một ngụm, sau đó như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn lại vội giải thích, "Khinh Thủy ơi, nàng đừng hiểu nhầm, chỉ là ta..."

Khinh Thủy lắc đầu, nàng tới ngồi bên cạnh Mạnh Huyền Lãng, "Mạnh đại ca à, ta cũng rất lo cho Thiên Cốt và Kiếm tôn, huynh không cần phải giải thích với ta đâu."

Mạnh Huyền Lãng thở phào nhẹ nhõm, dang hai tay ôm lấy Khinh Thủy, "Ta sợ nàng hiểu nhầm, xong lại khiến nàng không vui."

Khinh Thủy cười cười, "Mạnh đại ca có suy nghĩ như thế là đủ rồi." Nàng nhắm mắt dựa vào ngực Mạnh Huyền Lãng, lắng nghe nhịp tim đập của hắn, nàng vô cùng hạnh phúc, thật không dễ để có được phần tình cảm này, cũng may, may mà có Thiên Cốt với Kiếm tôn.

Bấy giờ Liệt Hành Vân vội vội vã vã chạy tới, gã trông thấy cảnh Mạnh Huyền Lãng và Khinh Thủy đang ôm ấp thì nhất thời sửng sốt, sau đó mải mốt xin lỗi, "Hoàng thượng, hoàng hậu, thực không phải lúc, tại hạ xin cáo từ."

"Đợi đã," Mạnh Huyền Lãng gọi Liệt Hành Vân đầy bất đắc dĩ, "Được rồi, bây giờ là lúc nào chứ, mau thuật lại diễn biến cho ta?"

"Năm dặm xung quanh núi Trường Lưu đã bị kết giới đóng chặt, chúng ta khó mà qua nổi." Liệt Hành Vân đáp.

"Xem ra lần này Tôn thượng định làm thật rồi." Mạnh Huyền Lãng cau mày lo lắng, "Sớm biết thế, khi Tôn thượng đuổi chúng ta xuống núi, chúng ta nên dùng trăm phương ngàn kế để nán lại mới phải."

"Mạnh đại ca à, chi bằng chúng ta đích thân đi gặp Tôn thượng đi." Khinh Thủy đề nghị.

Mạnh Huyền Lãng cảm thấy ý kiến không tồi, hắn gật đầu đồng ý, "Được, vậy chúng ta đích thân tới Trường Lưu xin bái kiến Tôn thượng!"

"Dạ vâng, Hoàng thượng, thần đi chuẩn bị ngay đây." Liệt Hành Vân chắp tay hành lễ.

Tại đại điện Trường Lưu, Bạch Tử Họa nói, "Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời."

"Tử Họa à, đệ nghe ta nói đi..." Ma Nghiêm tiến tới khuyên nhủ.

"Ta sẽ đích thân thẩm vấn con bé, cho toàn dân thiên hạ một câu trả lời." Bạch Tử Họa bước xuống bậc thang.

"Hoa Thiên Cốt đã đánh cắp Thần Khí, thả Hồng Hoang là sự thật không thể chối cãi, chỉ riêng hai việc ấy thôi cũng đủ để lấy mạng con nhãi đó rồi, Tử Họa!" Ma Nghiêm thốt lên.

Bạch Tử Họa dừng chân, Sênh Tiêu Mặc tiến lại gần, "Chưởng môn sư huynh, đệ hiểu suy nghĩ của huynh, bây giờ các phái ở đây đang lục đục nội bộ, thêm cả điện Thất Sát, hôm nay đánh một trận cũng thấy rõ được thực lực của nhau rồi, nếu như bọn chúng cố chấp muốn cướp đoạt Hồng Hoang thì e rằng các môn phái lớn cũng sẽ đại loại, cho nên Chưởng môn sư huynh à..."

Bạch Tử Họa duỗi tay cắt ngang lời Sênh Tiêu mặc, "Nếu Sát Thiên Mạch đã nói hắn sẽ tuân thủ lời cam kết với Thiều Nguyệt, vậy thì chắc chắn hắn sẽ không tấn công Trường Lưu."

"Có thể tin lời của Sát Thiên Mạch sao?" Ma Nghiêm tức giận.

Sênh Tiêu Mặc lại vội vàng xoay người khuyên can Ma Nghiêm, "Ai da, sư huynh ơi, trước mắt tất cả mọi người, Sát Thiên Mạch đã nói ra lời cam kết với tiểu sư muội rồi mà, chắc chắn hắn sẽ không hành động đâu."

Ma Nghiêm phất ống tay áo, Sênh Tiêu Mặc lại bảo Bạch Tử Họa, "Chưởng môn sư huynh, dù huynh có quyết định như thế nào thì đệ cũng ủng hộ huynh."

Lúc này, Mạnh Huyền Lãng và Khinh Thủy chạy tới, Lạc Thập Nhất gọi liên hồi, "Hoàng thượng, hoàng thượng..."

Vào đến đại điện, Lạc Thập Nhất hành lễ với Tam tôn, Mạnh Huyền Lãng nói thẳng, "Tôn thượng, hôm nay ta tham kiến với thân phận đế vương nhân giới, Hoa Thiên Cốt không phải kẻ đại gian đại ác, mong Tam tôn khai ân." Khinh Thủy đứng bên gật gù.

"Bệ hạ," Ma Nghiêm vẫy tay để Lạc Thập Nhất lui ra, "Mặc dù ngài là vua một cõi, thế nhưng chuyện của Hoa Thiên Cốt là chuyện của Trường Lưu chúng ta, ngài có là hoàng đế của nhân giới thì cũng không có quyền nhúng tay vào, xin mời về!"

"Tôn thượng, coi như nể mặt Kiếm tôn, xin ngài lượng thứ." Khinh Thủy tiến đến thỉnh cầu.

"Hừ!" Tới đây, Ma Nghiêm càng thêm tức giận, y thấy Thiều Nguyệt lại bị thương, hơn nữa còn thương nặng đến như thế, y ảo não, y cũng thịnh nộ, "Cũng vì Hoa Thiên Cốt nên sư muội mới bị thương, con nhãi đó có tư cách gì để được lượng thứ chứ!"

"Thế tôn..." Khinh Thủy cứng họng, nàng và Mạnh Huyền Lãng trao đổi ánh mắt, Mạnh Huyền Lãng đáp, "Dù có thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng đứng về phía Thiên Cốt, Thiên Cốt đánh cắp Thần Khí nhất định là có lí do, chắc chắn ta sẽ tìm được chứng cứ chứng minh."

"Chứng cứ?" Ma Nghiêm hoài nghi, "Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài cùng một giuộc với Hoa Thiên Cốt sao?"

"Đủ rồi!" Bạch Tử Họa quát, ngăn bọn họ lại, "Ta sẽ đích thân lo vụ này, không ai được phép xía vào!" Dứt lời, chàng rời khỏi đại điện Trường Lưu.

Thiều Nguyệt nằm trong điện Tuyệt Tình, Tử Mạch và Tử Trúc ở bên chăm sóc cô, Tử trúc lại lo cho thân thể Tử Mạch, "Tử Mạch à, muội cùng vừa bị thương xong mà, hãy đi nghỉ ngơi đi, để Thiều Nguyệt lại cho ta là được rồi."

Tử Mạch lắc đầu, "Chủ nhân còn thế này thì ta không yên tâm, nhưng nàng thì khác, trước lo chăm sóc cho ta, giờ lại chăm sóc chủ nhân, đã mấy ngày chưa chợp mắt rồi, nàng đi nghỉ ngơi đi."

"Ôi," Tử Trúc lắc đầu thở dài, "Thiều Nguyệt bị thương nặng đến mức hôn mê bất tỉnh, Thiên Cốt sư muội lại bị bắt nhốt vào tiên lao, căn bản là ta khó có thể ngủ nổi."

Tử Mạch ngắm gương mặt say ngủ của Thiều Nguyệt, "Chủ nhân à, ngươi nhất định phải mau chóng tỉnh dậy đi, nếu không người sẽ chẳng thể gặp lại Thiên Cốt được nữa đâu." Từ khi Tử Mạch bắt đầu có ý thức, nàng đã luôn dõi theo từng li từng tí cuộc sống của Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt tại thôn Hoa Liên, dần dà, nàng cũng hiểu tầm quan trọng của Hoa Thiên Cốt đối với Thiều Nguyệt, nàng hiểu hơn ai hết, nếu Hoa Thiên Cốt thật sự không còn ở đây... Tử Mạch nhẹ lắc đầu, nàng không dám nghĩ tiếp, bây giờ nàng chỉ hy vọng chủ nhân có thể tỉnh dậy sớm hơn một chút.

Trong tiên lao, Hoa Thiên Cốt bị giam chung với Niết, Niết thì thầm hỏi, "Tỷ tỷ ơi, Tiên nữ tỷ tỷ sẽ không sao chứ? Đệ thấy tỷ ấy dính đầy máu."

Ánh mắt Hoa Thiên Cốt tối sầm lại, nàng cũng rất lo cho Thiều Nguyệt, thật muốn gặp lại người, thật muốn có thể tiếp tục ở lại bên sư tôn để chăm sóc người.

"Tôn thượng!" Đệ tử trông tiên lao cúi đầu hành lễ.

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên, nàng thấy Bạch Tử Họa đến một mình, chàng vung tay, "Dẫn thằng bé đi, ta muốn nói chuyện riêng với Hoa Thiên Cốt."

"Dạ vâng, thưa Tôn thượng!" Đệ tử Trường Lưu kia mở tiên lao, đưa Niết ra ngoài.

Niết níu thật chặt cánh tay Hoa Thiên Cốt, vẻ mặt hoảng sợ, "Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ..."

"Niết, ngoan nào," Hoa Thiên Cốt trấn an cậu, "Tỷ tỷ chỉ nói mấy câu với Tôn thượng rồi sẽ ra đón đệ." Mặc dù Niết đã truyền lại Hồng Hoang cho nàng, lại khiến Thiều Nguyệt bị thương, song đây lại là Niết ngốc nghếch vô tri của trước kia, Hoa Thiên Cốt thực sự không nỡ nói nặng với cậu, nàng đành đối xử với cậu như xưa.

Niết cứ bước ba bước lại ngoảnh lại một lần cho tới tận khi khuất bóng, Bạch Tử Họa tiến vào tiên lao, Hoa Thiên Cốt quỳ xuống, "Tôn thượng, Tiểu Cốt tự biết nghiệp chướng nặng nề, xin nguyện gánh vác hết trách nhiệm, Tôn thượng hãy trách phạt."

Bạch Tử Họa rũ mi mắt nhìn nàng, "Lấy trộm Thần Khí là để cứu Thiều Nguyệt?" Tuy là câu nghi vấn, song Hoa Thiên Cốt vẫn nhận ra Bạch Tử Họa đang vô cùng chắc chắn.

Hoa Thiên Cốt cắn môi không đáp, Bạch Tử Họa cũng hiểu, "Là ai nói cho ngươi biết ngọc Viêm Thủy có thể giải độc của lư Bốc Nguyên?"

Hoa Thiên Cốt vẫn không trả lời, Bạch Tử Họa hỏi tiếp, "Dị Hủ Quân?"

"Tôn thượng," Hoa Thiên Cốt giữ lấy ống tay áo Bạch Tử Họa, "Toàn bộ đều là lỗi của một mình Tiểu Cốt, không liên quan tới ai hết, không liên quan tới bất kỳ một ai."

Bạch Tử Họa rút ống tay áo lại, xoay người, "Mai là ngày xét xử công khai, ngươi còn lời gì muốn nói không?"

Hoa Thiên Cốt dập đầu ra cả tiếng, trán nàng chạm mặt đất,  "Cầu xin Tôn thượng hãy cho con được gặp sư tôn một lát, con muốn biết liệu sư tôn đã khỏe hay chưa, có được không ạ?"

Ánh mắt Bạch Tử Họa thoáng qua chút cảm xúc, song kiếp sinh tử đã định không thể để hai người ở bên nhau, huống chi con bé còn nảy sinh tình cảm với Tiểu Nguyệt, vốn dĩ đây đã là sai trái, "Tiểu Nguyệt, nó ổn." Dứt lời, Bạch Tử Họa rời khỏi tiên lao.

Hoa Thiên Cốt đau lòng ngồi bệt xuống đất, "Sư tôn ơi, ngay cả một lần cuối thôi, con cũng không thể thấy người ư?"

Đường Bảo buồn bã ngồi trong phòng Lạc Thập Nhất, Lạc Thập Nhất bưng bê vài món ăn tới, "Đây toàn là những món nàng thích này, nàng qua nếm thử đi."

"Thập Nhất sư huynh ơi," Đường Bảo đứng dậy nắm lấy ống tay áo Lạc Thập Nhất, "Huynh nói xem, liệu Cốt Đầu có bị xử tử hay không?"

"Ôi..." Lạc Thập Nhất cũng không biết, còn phải dựa vào quyết định của Tôn thượng.

Đường Bảo giật giật tay Lạc Thập Nhất, van nài, "Thập Nhất sư huynh à, ta xin huynh đấy, huynh hãy dẫn ta đi gặp Cốt Đầu đi, có được không?"

"Đường Bảo này, nàng nghe ta nói..."

"Ta không muốn nghe!" Đường Bảo buông tay Lạc Thập Nhất ra, "Ta chỉ muốn gặp Cốt Đầu thôi, mà có khi, mà có khi đây là lần cuối cũng không chừng."

Lạc Thập Nhất không muốn trông thấy Đường Bảo thương tâm u sầu như vậy, "Được rồi, Đường Bảo, ta đồng ý với nàng."

"Thật không?" Đường Bảo trở nên vui vẻ.

"Ừ." Lạc Thập Nhất gật đầu.

Đường Bảo cảm kích ôm chầm lấy Lạc Thập Nhất, "Thập Nhất sư huynh, cảm ơn huynh!" Lạc Thập Nhất thấy cuối cùng Đường Bảo cũng chịu cười thì cao hứng ôm lại con bé.

Tranh thủ đêm hôm khuya khoắt, Đường Bảo và Lạc Thập Nhất lẻn vào đánh ngất đệ tử trông coi tiên lao, xông vào, Lạc Thập Nhất mở cửa tiên lao, Đường Bảo nhào vào kéo Hoa Thiên Cốt đi.

Hoa Thiên Cốt giữ con bé lại, "Đường Bảo, con định làm gì vậy?"

"Cốt Đầu, chúng con cứu mẹ ra ngoài, mau lên!"

"Không thể," Hoa Thiên Cốt dừng lại bên cửa tiên lao, "Đường Bảo, lần này ta đã mắc phải tội tày trời, ta chết cũng chẳng có gì đáng tiếc..."

"Cốt Đầu, con sẽ không để cho mẹ phải chết!" Đường Bảo bật khóc.

Hoa Thiên Cốt nắm lấy tay Đường Bảo, "Đường Bảo, Thập Nhất sư huynh, đã có quá nhiều người chết vì ta rồi, ta không muốn liên lụy tới hai người..."

"Cốt Đầu à, con muốn có thể mãi mãi ở bên mẹ cơ." Đường Bảo cầu khẩn.

Lạc Thập Nhất cũng khuyên nhủ, "Thiên Cốt, nếu dựa vào môn quy của Trường Lưu, những đau đớn thống khổ mà muội sắp phải gánh chịu có lẽ sẽ vượt xa sức tưởng tượng của muội đấy."

Hoa Thiên Cốt rũ mi mắt, "Ta biết chứ, nhưng ta đã chấp nhận rồi," Sau đó nàng nhìn Đường Bảo, "Đường Bảo à, hãy ngoan ngoãn nghe lời Thập Nhất sư huynh nhé, sau này xin con đừng gây họa nữa."

Đường Bảo cố nén khóc để gật đầu, Hoa Thiên Cốt lại nói với Lạc Thập Nhất, "Thập Nhất sư huynh, ta giao Đường Bảo cho huynh đấy, huynh hãy đáp ứng ta, chăm sóc con bé thật tốt, được không?"

Lạc Thập Nhất gật đầu, "Được!"

"Cốt Đầu ơi..." Đường Bảo nức nở ôm chầm lấy Hoa Thiên Cốt.

Tại điện Tuyệt Tình, Bạch Tử Họa vừa bước ra khỏi phòng Thiều Nguyệt, Sênh Tiêu Mặc đã tiến đến, "Tiểu sư muội thế nào rồi ạ?"

Bạch Tử Họa cau mày, "Thương tích trên người Tiểu Nguyệt là bởi Kinh Lôi, vốn dĩ sức mạnh của con bé với Kinh Lôi là đồng nhất...."

Sênh Tiêu Mặc lấy quạt xếp gõ vào lòng bàn tay, hắn tỏ ra lo lắng, "Thế cũng có nghĩa, tiểu sư muội bị chính sức mạnh của mình gây tổn thương, hơn nữa uy lực của Kinh Lôi lại lớn như thế, tiểu sư muội cũng vừa mới tỉnh lại thôi mà, xong đã bị thương rồi, đây chẳng phải là liên tiếp gặp nạn ư."

Bạch Tử Họa thở dài, chàng ngửa đầu ngắm trăng sáng trên cao, Sênh Tiêu Mặc lầm bầm tự hỏi, "Nhưng mà.... sao tiểu sư muội lại bị thương bởi chính thanh kiếm của mình nhỉ?"

Bạch Tử Họa rũ mi mắt, tuy chàng không biết chi tiết cụ thể, song người duy nhất có thể khiến cho Tiểu Nguyệt như vậy chỉ có Hoa Thiên Cốt. Sênh Tiêu Mặc không đoán ra, cũng không tài nào đoán nổi, hắn do dự một lát mới nói, "Chưởng môn sư huynh à, huynh thật sự định dùng hình phạt này với Hoa Thiên Cốt ư? Huynh cũng biết mà, người bình thường không thể chịu được hình phạt này đâu."

"Môn quy Trường Lưu đã như vậy rồi, ta thân làm Chưởng môn, sao có thể bưng bít."

"Cơ mà..." Sênh Tiêu Mặc quay sang nhìn về phía căn phòng của Thiều Nguyệt, "Nếu tiểu sư muội tỉnh dậy, nhất định con bé sẽ không đồng ý, chẳng lẽ sư huynh không sợ tiểu sư muội trách huynh sao?"

Bạch Tử Họa ngẩn người, chàng đáp với vẻ bất đắc dĩ, "Vậy hãy cứ để nó trách ta đi." Sau đó rời khỏi viện của Thiều Nguyệt.

Sênh Tiêu Mặc lắc đầu than thở, "Sư huynh cố chấp như thế đấy, tiểu sư muội à, mong rằng muội sẽ không trách sư huynh..." Cảnh tượng hắn không muốn phải trông thấy nhất chính là giữa Bạch Tử Họa và Thiều Nguyệt nảy sinh mâu thuẫn, hai người chính là Thượng tiên của Trường Lưu, là niềm tự hào của Trường Lưu mà!

--- ------ ---

Hãy nhìn cảnh mọi người cùng đoàn kết bên nhau kìa:-v Xong nghĩ về nguyên tác, Mạnh Huyền Lãng không quên được Hoa Thiên Cốt, Khinh Thủy ghen nối giáo cho Nghê Mạn Thiên giết Đường Bảo, Hoa Thiên Cốt nổi giận khiến Lạc Thập Nhất chết ngay tại chỗ còn Khinh Thủy thì phát điên, Mạnh Huyền Lãng tuổi còn trẻ mà đã bạc đầu đi tìm Khinh Thủy bao nhiêu năm, cuối cùng phải chăm sóc nàng lúc tâm trí nàng vẫn còn lẫn lộn nghĩ rằng Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo còn sống, trong khi cuối cùng Nghê Mạn Thiên lại bỏ mạng trong điện Thất Sát khi cố gắng hấp thụ Hồng Hoang:-v

Chao chu:-v Vi diệu:-v =))))