Hắn sẽ không té xỉu chứ? Sẽ không thất bại chứ? Sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn đi? Trong lòng Harry hiện lên một loạt các khả năng.

Khi tới lúc Harry chờ không được nữa muốn đi vào phòng, thì Snape đã bước ra từ trong phòng.

"Severus, anh không sao chứ?"
Snape thoạt nhìn cực kỳ sa sút, lúc trước có Harry giúp nên đầu tóc trở nên mềm mại, bây giờ lại trở về bộ dạng đầy mỡ, từng cọng từng cọng tóc rũ trên vai.

Sắc mặt thì vàng như ánh nến, cặp mắt đen thâm thúy kia cũng để lộ ra bộ dạng mệt mỏi sa sút.

Snape lắc lắc đầu, lấy ra một lọ thủy tinh, trong lọ có chất lỏng màu đỏ.

Snape đem Độc Dược đưa cho Sirius đang đứng bên cạnh.

Sirius nhìn Snape bộ dạng sa sút của Snape, không khỏi có chút cảm kích, nhưng là lời cảm ơn hắn cũng không thể nói ra được.


Snape nhìn bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi của Sirius, vẫy vẫy tay.

Rồi mới, để Harry đỡ hắn, cùng Harry trở về phòng nghỉ ngơi.

Harry đỡ Snape đến trên giường, giúp hắn đắp chăn lên người, "Severus, anh muốn ăn gì không?"
Snape nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Nghỉ ngơi một chút là được rồi.

Em đi xem cha đỡ đầu của em đi, đừng để hắn lại làm cái gì ồn ào nữa."
Nói xong, Snape liền nhắm mắt lại, hô hấp trở nên đều đều.

Sau khi Harry thấy Snape ngủ say, liền nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng Regulus.

Sirius ngồi ở trên giường, Regulus gối đầu trên ngực Sirius, một tay nâng cằm Regulus lên, làm hắn mở miệng ra.

Một tay khác đem Độc Dược thật cẩn thận mà đổ vào trong miệng Regulus, một giọt cũng không đổ ra bên ngoài.

Quả nhiên a, khi đối với người quan trọng của mình, người có tính khí nóng vội hấp tấp như Sirius cũng sẽ trở nên cẩn thận hơn.

Sirius đứng dậy, nhẹ nhàng mà đặt Regulus nằm trở lại trên giường, đem chăn cẩn thận đắp lên, rồi mới ngồi ở trên mép giường.

Regulus cũng không có biến hóa hay phản ứng gì hết, Sirius thấy vậy, trong lòng không khỏi trở nên nôn nóng.

Harry đi đến bên người Sirius, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Cha đỡ đầu, Độc Dược do Severus điều chế, người cứ yên tâm.

Độc Dược không nhanh như vậy mà có tác dụng đâu."
Sirius gật gật đầu, cùng với Harry hai người lẳng lặng chờ đợi Regulus tỉnh dậy.

Ước chừng qua hơn hai giờ, đột nhiên Sirius đang nhìn chằm chằm Regulus phát hiện, ngón tay của Regulus đang run rẩy.


Lông mi của Regulus giống như cánh bướm, nhẹ nhàng mà rung động.

Sirius khẩn trương mà nhìn Regulus, qua một lúc, cặp mắt đã đóng từ lâu, rốt cuộc cũng mở ra.

Regulus mới vừa tỉnh lại, liền thấy một đôi mắt màu xám.

Regulus có chút mê mang, hắn không phải đã chết sao......!
Đột nhiên, Regulus rơi vào trong một cái ôm ấp, cùng với một mùi hương nhàn nhạt.

Cảm nhận được cái ôm vừa xa lạ vừa quen thuộc, đầu óc mê mang của Regulus dần dần lấy lại ý thức.

Harry nhìn hai anh em ôm nhau, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.

Rồi mới đi ra ngoài, đem phòng này để lại cho hai người xa cách đã lâu.

"Regulus......" Sirius buông em trai ra, nhẹ nhàng mà gọi tên em trai.

"Anh hai......" Regulus có thể gặp lại Sirius, thật sự rất vui vẻ, "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu.....!Không gặp...." Giọng nói Sirius có chút run rẩy, nước mắt chậm rãi chảy ra, "Regulus, rất xin lỗi....."

Rất xin lỗi, hắn không phải là một anh trai có trách nhiệm.

Rất xin lỗi, hắn đem gánh nặng của gia tộc ném trên người em trai mới 16 tuổi.

Rất xin lỗi, hắn để em trai không thể không gia nhập Tử Thần Thực Tử, cuối cùng còn biến thành âm thi.

Regulus ôn nhu mà cười, vươn tay lau đi nước mắt của Sirius, "Anh hai, em rất nhớ anh."
Sirius thẳng tắp mà nhìn Regulus cười, hắn vẫn cứ ôn nhu như vậy, ôn nhu đến độ làm người khác phải đau lòng.

"Em muốn ăn một chút gì không?"
"Vâng." Regulus mỉm cười gật gật đầu, "Cảm ơn, anh hai."
Sirius tự mình đi vào phòng bếp, lưu lại một mình Regulus ở trong phòng nghỉ ngơi.

Regulus ngơ ngác mà nhìn trần nhà, "Tom.......".