Bộ dạng cố tình xa cách của Potter, là điều mà ta đã đoán được từ trước.

Mà nếu ta đã nói vậy, ta đây tự nhiên cũng phải xa cách hắn một chút mới tốt.

Nhưng là qua mấy ngày, Potter lại bình thường trở lại.

Quan hệ giữa hai người chúng ta, lại trở về giống như lúc trước.

Hắn cũng không còn đề cập đến vấn đề tình cảm nữa.

Thẳng đến một ngày hắn nói ta muốn đi mật thất để giải quyết vấn đề về con xà quái kia.

Potter có ký ức đời trước, cho nên hành trình đi mật thất trở nên thuận lợi.

Sau khi con xà quái kia biết Potter là một xà khẩu, cũng không có cái ý định xấu gì.

Đương nhiên, ngoại trừ ta.

Chính lúc này, Potter muốn tham gia khảo nghiệm của Slytherin.

Salaza Slytherin, là người sáng lập Hogwarts, là xà tổ Slytherin.

Với một người gian trá giảo hoạt như vậy, ta như thế nào có thể yên tâm để hắn một mình khảo nghiệm.


Rồi cứ như vậy, ta cùng hắn tham gia khảo nghiệm.

Ở trong mật thất tối đen, hắn theo bản năng mà liền nắm lấy tay của ta.

Xúc cảm mềm mại ấm áp kia, làm ta muốn nắm lấy, vĩnh viễn không buông ra......!
Trong khảo nghiệm, ta thấy Potter.

Ta gọi hắn là Harry, hắn gọi ta là Severus.

Hai chúng ta giống như một đôi vợ chồng vậy, cùng nhau ngủ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trêu chọc.

Cặp mắt đen kia quá ôn nhu, không giống mắt của ta.

Sau đó Lily xuất hiện, cô ấy không có chết, cô ấy tha thứ chuyện phản bội của ta, thậm chí còn đồng ý ta cùng Potter ở bên nhau.

Ta biết, tất cả mọi thứ đều là giả, chính là ta nghĩ ta muốn ở lại đây cả đời, vĩnh viễn không muốn thoát ra.

Ta nghe thấy được hắn gọi ta, nhưng là ta lựa chọn không nghe thấy, ta muốn chạy trốn khỏi hiện thực, rời đi cái thế giới kia cái nơi mà ta không thể có được hạnh phúc.

Ta thừa nhận, có đôi khi, ta xác thật có một chút yếu đuối.

Potter hôn ta, làm ta không thể không từ cái thế giới tốt đẹp kia trở lại hiện thực.

Chúng ta thông qua khảo nghiệm, nhưng là ta đồng thời biết được, nhất định sẽ phải trả một cái giá cho tất cả những thứ này.

Chính là, ta ngàn tính vạn tính cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến, Slytherin thế nhưng muốn đứa con của ta cùng Potter, để đứa nhỏ lấy tên là Slytherin.

Cho đứa nhỏ cái tên này, cũng không phải vấn đề gì lớn.

Vấn đề cũng không phải là hai người người đàn ông không thể sinh con, ta biết trừ bỏ cứu người chết sống lại thì không có chuyện gì mà Độc Dược không thể làm.

Vấn đề trọng điểm là, đứa con của ta cùng Potter! Là của ta cùng Potter!
Merlin a, đây là do người an bài sao, đây là ta cùng Potter là định mệnh được định sẵn sao?
Bất kể sớm muộn gì, một ngày nào đó ta đều phải cùng hắn ở bên nhau, là ý này sao?
Cuối cùng chúng ta vẫn đáp ứng Slytherin, ta hiểu rõ, nguyên nhân đáp ứng Slytherin không phải vì hắn uy hiếp, mà nó cũng là nguyện vọng trong lòng ta.

Nguyện vọng cùng với Potter ở bên nhau, nguyện vọng có được một đứa con thuộc về hai người chúng ta, một cái nguyện vọng thật xa xỉ.

Cái này, có thể cho ta một lý do để thực hiện nguyện vọng.

Có được di sản của Slytherin, có được xà quái.


Với thứ này, có thể giúp chúng ta thêm một ít lực lượng để chiến đấu với Chúa Tể Hắc Ám.

Sau khi phá hủy hai cái Trường Sinh Linh Giá, một phần gánh nặng trong lòng ta cũng buông xuống.

Nhưng là, ta còn là không yên lòng, trong linh hồn của Potter có một phần thuộc về Chúa Tể Hắc Ám.

Thời gian luôn là trôi đi nhanh như vậy, Potter từng ngày mà trưởng thành, mà ta từng ngày lại già đi.

Lại một lễ Giáng Sinh nữa lại đến, ngày lễ này lại nói muốn đi Trung Quốc.

Nói thật, ta trước nay chưa bao giờ chờ mong đi một quốc gia khác như thế này.

Trung Quốc, là nơi mà ta vẫn luôn muốn tới, nếu sau này đánh bại Voldemort, ta có thể suy xét đến nơi đây mà dưỡng lão.

Rõ ràng là một nhóm người cùng nhau đi, chính là Potter cự quái không có đầu óc, thế nhưng lại làm du lịch một nhóm thành chỉ còn có hai người.

Ta thậm chí có chút cảm thấy, hắn là cố ý nói sai nơi đến.

Không nghĩ tới chính là, tại khu rừng thần kỳ này, ta có thể thấy được rồng thần trong truyền thuyết, còn có được máu của nó.

Máu của rồng thần, là một dược liệu rất quan trọng cần phải có để điều chế được Độc Dược sinh con.

Trên đời lại có chuyện tốt như thế sao, vẫn là nói tất cả mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn?
Thật vất vả mới đi vào thành phố, ta cho rằng liền có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc.

Ta lại quên mất bản tính lăn lộn của Potter, ta thế nhưng lại nghĩ một con hồ ly có thể an phận được, Merlin, ta nhất định là điên rồi.

Ta đáp ứng cùng hắn đi dạo bờ biển còn chưa tính, thế nhưng còn đồng ý thay quần bơi.

Có lẽ là bởi vì quần bơi quá mỏng, chuyện súng cướp cò cứ thế mà diễn ra một cách tự nhiên.


Cảm nhận được trong quần đã bị ướt một mảnh, ta còn có chút bối rối.

Ta cùng Potter, thiếu chút nữa đã làm......!
Sau đó, Potter nói làm trong lòng ta bất giác cảm thấy được một trận đau lòng.

"Severus, thầy không cần cảm thấy ngượng ngùng cái gì.

Đàn ông sao, chuyện như vậy rất bình thường, đây là chuyện cả hai đều tình nguyện."
Tiểu cự quái này, có thể hay không mà hiểu lòng người khác đến như vậy.

Ngốc, quá ngốc!
"Cho ta chút thời gian." Ta biết, chính mình không bao giờ có thể tiếp thu chuyện đau thương này, yêu nhau nhưng kết cục không thể ở bên nhau.

Nhưng chính mình lại không thể từ chối được nữa.

Nhìn bộ dạng vui vẻ ra mặt của Potter, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhàng một ít.

Có lẽ, trong lòng áy náy đối với Lily không lớn đến như vậy, chỉ là bản thân yếu đuối như thế.

Yêu cùng được yêu, có lẽ cũng không có khó như vậy.

Cho dù, đối với ta mà nói, tiếp thu một người yêu, kỳ thật cũng không có khó khăn như vậy..