Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Khoảng chừng hai tháng sau* thì Đỗ Thương có được dịch gien cấp E, y lập tức tiêm nó vào trong cơ thể mình, khi dịch gien có tác dụng cũng đồng thời khiến y rơi vào hôn mê. Lúc y tỉnh lại thì đã là bốn ngày sau, trong bụng không có lý do mà cảm thấy đói cồn cào.

*Chương trước hẹn nửa tháng sau mà chương này lại thành hai tháng:v tui cũng không biết bà Mộc có nhầm gì không nữa.

Y đem tất cả dịch dinh dưỡng đều uống sạch, tổng cộng là bốn gói, tương đương với một bữa ăn ngày thường cộng thêm một phần ăn khuya. Nhưng trong bụng vẫn luôn cảm thấy đói, ngay lúc này, Đỗ Thương ngửi thấy được một mùi thơm. Vì thế liền xuống lầu đi tìm một quán ăn nhỏ gọi một bát mì thịt cộng thêm một bát thịt kho lớn, sau khi ăn sạch mì và thịt kho rồi mới miễn cưỡng cảm thấy no bụng.

Lúc này, Victor không biết từ chỗ nào nhảy vào ngồi chỗ đối diện y, nhìn chăm chú bát thịt lớn và tô mì, nở nụ cười quái lạ: "Khẩu vị thật tốt."

Đỗ Thương rút khăn giấy ra lau miệng, không để ý tới Victor. Sắc mặt Victor trở nên rất khó nhìn: "Tao nhận được một tin, ông chủ lớn của chợ đêm có được một ống gien bạo long, hiện tại đang chuẩn bị đấu giá."

Đỗ Thương: "Ồ, thật lợi hại."

Victor: "Đừng có mà giả bộ, Gina. Tiền của mày lấy ở đâu ra? Ống gien kia là mày bán có đúng không? Tao giúp mày nhiều năm như vậy, vậy mà nửa chỗ tốt mày cũng không cho tao?!"

Đỗ Thương ngước mắt: "Mày giúp tao? Tao còn nhớ lúc mới đến chưa hiểu chuyện này chuyện nọ, mày liền đem bảng giá của tao ép xuống một nửa."

Victor bị vạch trần sắc mặt không được tự nhiên: "... Gina, mày không có chứng minh nhân dân... Tao thu hàng của mày nhất định sẽ bị nguy hiểm..."

"Chứng minh nhân dân ở trong cái xóm nghèo Gasrid này không quan trọng." Đỗ Thương ngắt lời hắn, sau đó đứng dậy muốn rời đi. Hai tay Victor chống lên mặt bàn, giọng nói cũng trở nên quái lạ và nguy hiểm: "Mày có muốn biết... Ống gien kia rốt cuộc là rơi vào tay của ai không?"

Đỗ Thương: "Không phải còn chưa đâu giá sao?"

Victor: "Đúng thật là chưa có đấu giá, nhưng đã bị cầm đi rồi. Người có được ống gien này chính là chủ nhân cũ của nó —— Bạo quân Samael, bất luận là những ai tiến hành mua bán dịch gien này, đều sẽ đưa tới lửa giận cho bạo quân. Gina, quân đội Samael đã tới Gasrid. Bão táp đã kéo đến."

Bỗng nhiên Đỗ Thương quay đầu trợn mắt giận dữ nhìn Victor, đối phương lộ ra nụ cười đắc ý càn rỡ. Y ý thức được Victor không phải đang nói đùa, lảo đảo lui về sau mấy bước rồi xoay người bỏ chạy, sắc mặt trắng bệch vô cùng. Trước đó y cũng đã đi dò la tin tức, xác thật đã có một nhánh quân đội đến từ Samael đang đóng đô ở tòa lầu chính phủ Gasrid. Tên bạo long kia không nhất định sẽ tới đây, nhưng quân đội đã tới thì không thể nghi ngờ được.

Sau khi Đỗ Thương sợ hãi chạy về nhà xong, liền đơn giản thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi Gasrid. Y bán ống gien kia thu về được hơn một ngàn vạn Savile, bỏ ra một triệu vẫn còn dư lại chín triệu, dùng những chứng minh nhân dân mà mình nhặt được hoặc mua được mở ra mấy chục tài khoản ngân hàng, đem số tiền kia chia ra rải rác vào từng tài khoản riêng.

Sau đó thay đổi thẻ căn cước đi đến bến cảng, vừa đem thẻ ra, người bán vé liền ngước mắt lên nhìn chằm chằm y, lại xác nhận một lần nữa. Đỗ Thương cảm thấy rất kỳ quái, trong lòng có dự cảm bất thường, y giục người bán vé nhanh lên một chút đưa y tấm vé đến đô thị.

"Cảm phiền nhanh lên một chút." Đỗ Thương hối thúc, thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy bóng dáng quân đội đang kiểm tra ở phía xa, bóng tối bất an ở trong lòng lập tức bị mở rộng ra thêm. Người bán vé trả lại thẻ căn cước và đưa vé cho y, y cấp tốc nhận lấy rồi vùi đầu rời khỏi.

Khi tiến vào miệng khoang tàu nhìn thấy quân đội còn đang kiểm tra, thậm chí còn nhìn thấy Victor. Bước chân của y lập tức dừng lại, xoay người bỏ đi. Thẻ căn cước của y có một nửa là do Victor đặt mua, mà đối phương cũng biết y.

Đỗ Thương một đường đi tới quảng trường liền quay đầu lại nhìn, cùng Victor trực tiếp đối mặt nhau, đối phương cùng quân đội nói cái gì đó còn chỉ chỉ về hướng của y. Đỗ Thương lập tức xoay người chạy trối chết, đoàn người xuất hiện náo loạn, chỉ huy quân đội ra lệnh bắt giữ y.

Cũng may Đỗ Thương đã sớm quen thuộc khu vực này, nên y liền lợi dụng những con đường tắt mà bỏ lại quân đội ở phía sau. Y chạy đến thiếu chút nữa cũng muốn nôn mửa ra, không khí trong phổi tựa như đều biến mất sạch, nghẹt thở và đau đớn.

Đỗ Thương thở dốc từng ngụm, vịn tường chậm rì rì đi về phía trước.

Y bỏ trốn đã thành thói quen, loại vận động bình thường này căn bản sẽ không khiến y cảm thấy mệt mỏi đến như vậy. Không hiểu tại sao ngày hôm này lại bị gì, bụng đau đớn, tứ chi không còn sức lực, khó chịu đến suýt chút nữa cũng nghẹt thở.

Khi y đi tới giữa con hẻm nhỏ bỗng đột nhiên dừng lại, trong con hẻm không có một bóng người tựa như có một sự uy hiếp vô hình chặt chẽ bao phủ lấy người y. Sợ hãi chạy dọc từ trong cơ thể tản mát ra lỗ chân lông, Đỗ Thương bắt đầu không khống chế được mà run rẩy, thiếu chút nữa còn muốn quỳ xuống đất xin tha.

Đây là áp lực đến từ người có gien cấp cao đối với người có gien cấp thấp.

Cái trán Đỗ Thương đều là mồ hôi lạnh, sợ hãi ngẩng đầu lên, ở trên nóc nhà nhìn thấy một thân ảnh ngược sáng phản chiếu từ một người đàn ông. Thậm chí đối phương còn chưa có dùng hết sức lực đè ép y, chỉ cần vững vàng đứng ở nơi đó thôi cũng đã đủ để khiến người tiêm vào dịch gien cấp E như Đỗ Thương đây sản sinh ra cảm giác ngột ngạt.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên bạo long cấp bậc vương.

Toàn bộ khu tây chỉ có một tên bạo long cấp bậc vương.

"Ju... Jude."

Ở nơi ngược chiếu ánh sáng, đồng tử dựng thẳng từ đôi mắt màu vàng óng ánh kia phác họa sự sợ hãi trên gương mặt của nhân loại đang đứng ở phía dưới, sau đó chậm rãi dời xuống bụng của y.

"Vương hậu."