Chàng kinh ngạc, mặt biến sắc, ấp úng hỏi:

- Cô nương là người hay quỷ? Đoạt Hồn Thiếu Nữ ngẩn người không hiểu gì cả.

Nàng mặc bạch y, đứng dưới ánh trăng vô cùng kiều diễm, đẹp tựa Tây Thi, nên Thạch Kiếm cho rằng là ma quỷ, là kỳ lạ.

Chàng thấy nàng ngẩn người ra, càng thất kinh nói một cách yếu ớt:

- Công Chúa, Công Chúa...

Đoạt Hồn Thiếu Nữ kinh ngạc thốt:

- Công Chúa? Người đang gọi ai thế? Chàng thấy nàng mở miệng mới biết không phải là ma quỷ, nhưng nhìn kỹ chân mày, đôi môi đào, đôi má hồng hào, còn có đôi mắt chứa đựng tình cảm phong phú ấy, hoàn toàn giống như Bạch Tuyết Công Chúa. Chàng vô cùng xúc động, nắm lấy tay nàng hỏi:

- Công Chúa, nàng... nàng không có chết sao? Đoạt Hồn Thiếu Nữ bị một người khác giới nắm lấy tay mình, nàng cảm thấy có một luồng ma lực truyền vào người nàng, nàng như bị chấn động, liền giựt tay lại, hốt hoảng nói:

- Công Chúa nào? Ta đâu phải là Công Chúa, ta...

Thạch Kiếm quá xúc động kêu lên:

- Nàng là Công Chúa, chân mày, đôi môi, nụ cười cho dù biến thành tro bụi ta cũng nhận ra, Bạch Tuyết Công Chúa nàng...

- Bạch Tuyết Công Chúa nào? Chàng khẳng định nói:

- Nàng là Công Chúa Bạch Tuyết, ta không tin thế gian này lại có người giống đến thế.

- Ta không phải là Bạch Tuyết Công Chúa.

- Như vậy, nàng là...

Đoạt Hồn Thiếu Nữ nhướng mày lãnh đạm nói:

- Đoạt Hồn Thiếu Nữ, nếu ngươi còn lôi thôi ta sẽ đoạt hồn của ngươi đấy.

Nói xong giơ Đoạt Hồn Kỳ ra xoay tít trên không, trông rất oai phong.

Chàng ngẩng đầu lên trời la lên:

- Đoạt Hồn Thiếu Nữ nào? Không phải, nàng là Công Chúa. Bạch Tuyết Công Chúa, nàng tại sao lại gạt ta chứ! Công chúa, nàng có biết ta nhớ nàng biết bao! Chàng bất giác tiến bước, Đoạt Hồn Thiếu Nữ lui ra sau một bước, sắc mặt thay đổi, giơ Đoạt Hồn Kỳ ra gằn giọng:

- Ngươi mà đi đến gần, ta không khách sáo đấy!

- Nàng thật không phải là Bạch Tuyết Công Chúa sao?

- Không phải.

- Như vậy tên của cô nương là gì, ta hỏi tên thật ấy.

- Ta không cần thiết phải trả lời ngươi.

Chàng thất vọng cúi đầu, chàng hiểu ra mình đã nhìn lầm người, tuy Đoạt Hồn Thiếu Nữ này rất giống Bạch Tuyết Công Chúa, nhưng lại không phải là Bạch Tuyết Công Chúa.

Chàng đau buồn bất giác rơi lệ cảm thán, nói:

- Bạch Tuyết Công Chúa đã chết thật rồi.

Đoạt Hồn Thiếu Nữ hiếu kỳ hỏi:

- Nghe ngươi nói như thế, chắc chắn là Công Chúa rất giống ta?

- Giống lắm, gần như khó mà phân biệt ra!

- Nàng là gì của ngươi?

- Hiền thê.

- Chết rồi sao?

- Đúng vậy.

- Hèn gì ngươi đau lòng đến thế! Đoạt Hồn Thiếu Nữ đồng tình hỏi: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Ngươi là ai? Tại sao lại bị Độc Vương Chi Vương bắt đến nơi này.

- Thạch Kiếm...

Chàng nói xong, bỗng nhớ đến lời của Lãn Tiên nói rằng Đoạt Hồn Thiếu Nữ muốn lấy tim chàng bèn hỏi:

- Cô nương, đêm nay đến nơi này có phải muốn lấy tim của tại hạ không?

- Vốn là như vậy, nhưng giờ thì ta đã thay đổi ý.

- Như thế thì ta tạ ơn cứu mạng của cô nương, tại hạ xin cáo từ.

Nói xong quay người muốn phóng đi.

Đoạt Hồn Thiếu Nữ cất tiếng kêu lên:

- Thiếu hiệp hãy đợi một tí, có việc muốn nhờ thiếu hiệp giúp đỡ.

- Việc gì thế?

- Gia sư tọa công tiềm tu, không ngờ tẩu hỏa nhập ma. Máu khô khan, toàn thân cứng đơ, khắp thiên hạ không có thuốc chữa được chỉ có duy nhất máu của thiếu hiệp có thể chữa thôi.

Chàng ngây người nói:

- Ý cô nương là muốn tại hạ truyền máu chăng?

- Chính phải.

- Ơn của cô nương tại hạ vốn phải đền đáp, nay muốn tại hạ truyền máu tất phải mất mười năm công lực ảnh hưởng rất lớn tổn thất nặng nề, tại hạ không thể làm theo, còn việc cứu mạng, thời gian còn dài, tại hạ sẽ tìm cách trả ơn.

- Ngươi không bằng lòng phải không?

- Khó mà tuân mạng.

- Không được cũng phải được.

- Cô nương muốn ép buộc sao?

- Có lẽ chỉ có thế thôi.

Thạch Kiếm lửa giận bừng bừng, tức giận thốt:

- Ơn cứu mạng của cô nương tại hạ nhường trước ba chiêu.

Đoạt Hồn Thiếu Nữ nói:

- Ai thèm ngươi nhường! Vừa dứt lời Đoạt Hồn Kỳ trên tay đã vung ra ba chiêu, mắt lộ sát quang quát:

- Tiếp chiêu! Tay nàng đưa nhẹ lên, Đoạt Hồn Kỳ nhanh như điện vút ra một luồng gió rít đinh tai, cuộn đến người Thạch Kiếm.

Thạch Kiếm không dám xem thường, lập tức vận công xuất chưởng chống đỡ.

Thạch Kiếm bị kỳ phong hất lui năm bước, đứng ngây người, tức thì lại nhảy tới quát to:

- Tại hạ thất lễ, đành phải lấy lại Đoạt Hồn Kỳ thôi! Chàng vận hết công lực vào song chưởng, phóng mình như điện xẹt.

Lá cờ trong tay Đoạt Hồn Thiếu Nữ cũng vút ra một luồng kình khí như sóng đổ ba đào, phản kích lại.

Chớp mắt hai người đã giao nhau hơn mười mấy chiêu. Thân pháp của Đoạt Hồn Thiếu Nữ rất kỳ ảo, lại có thêm vào cây thần kỳ như hổ thêm cánh.

Vết thương của Thạch Kiếm vẫn chưa lành hẳn, công lực bị hạn chế không ít.

Bỗng! Kỳ phong quét đến.

Thạch Kiếm loạng choạng lui ra sau, máu trong người sôi sục lên, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.

Kỳ ảnh của Đoạt Hồn Thiếu Nữ đưa tới quát:

- Ngươi có chịu không?

- Không! Kỳ phong lại rít lên, chàng bay ra ngoài miệng búng ra một ngụm máu tươi.

Đoạt Hồn Thiếu Nữ lại quát hỏi:

- Ngươi có chịu theo ta đi không?

- Hừm!

- Hừm rượu mời không uống, uống rượu phạt! Sắc diện Thạch Kiếm tái xanh, yếu ớt, nhưng vẫn ngạo mạn như thường cất tiếng nói:

- Ta không bằng lòng đâu, ơn cứu mạng của cô nương, cũng vì thế ta đã thanh toán xong, sau này ta có gặp lại cô nương, sẽ đánh một trận thay Thượng Quan Linh lão tiền bối thu Chương Đoạt Hồn Kỳ.

- Ngươi đừng mơ tưởng nữa, hôm nay ngươi không theo ta đi, ta lập tức lấy mạng ngươi!

- Hãy thử xem sao!