Chuyển ngữ: Diên
Đồ ngốc Trần Minh quần áo rặt một màu đen từ trong ra ngoài, không phải kiểu tôi thích nhưng hắn mặc vào lại rất ư là ngầu, nếu không cười ngây ngô thì có thể xem như nam thần cao lãnh.

Sau khi hắn mặc đồ xong thì trong phòng như lạnh đi ba độ.

Đồ chơi mát mắt bị đồ che mất, gà cưng của tôi cũng không cần thỉnh thoảng lại gáy nữa.

“Anh muốn cạo râu không? Nhìn hơi lạ.” Tôi tính ra ngoài mua đồ về nấu cơm, Trần Minh dính người kiểu gì cũng sẽ đi theo.

“Nghe lời em.”

Thế thì cạo thôi, dắt một anh đẹp trai ra đường cũng hãnh diện lắm.

Dao cạo râu không tiện dùng, tôi bèn cầm dao cạo lông mày giúp hắn.

Tôi không có kinh nghiệm lắm, cạo mãi không sạch hết, còn làm hắn bị thương vài vết.

Cũng may hắn tốt tính, không nói gì.

Tốn một đống sức mới cạo xong.

Vừa ra cửa cái là nhận ra Trần Minh chẳng hiểu gì lắm với thế giới này, hắn biết xe buýt, trạm xe, nhưng lại không biết đi xe buýt phải trả tiền, càng không biết làm sao để đi tàu điện ngầm.

Tôi hỏi thì hắn chỉ gãi gãi đầu bảo mình ngốc.

Hừ, không muốn nói thì thôi, tôi cũng không thèm biết.

Vào siêu thị, tôi nhắc nhở hắn: “Theo sát tôi, đừng để lạc. Nơi này có rất nhiều bác trai bác gái chuyên lừa gạt bắt cóc đồ ngốc như anh lắm đấy.”

“Ừ.” Hắn cười cười đáp ứng.

Tôi hưởng thụ cái cảm giác được anh đẹp trai ỷ lại này lắm, tâm tình cũng khá lên.

“Anh có gì muốn ăn không?”

“Rau xanh!”

“Chỉ rau thôi à?”

“Ừ!”

“Không thể nào. Dáng người này của anh mà chỉ ăn rau thôi á? Không bổ sung protein thì làm sao mà duy trì được?” Tôi thấy hắn không biết cách ăn bèn quyết định bộc lộ tài năng cho hắn xem, “Ăn tôm không?”

Hắn cực kì phối hợp gật đầu: “Ăn.”

“Thịt bò thì sao? Cỡ anh chắc chắn phải ăn thịt bò há? Hay là ức gà?”

“Đều được, em mua là anh sẽ ăn.”

Được thôi, hỏi cũng như không.

Khi về nhà, hai tay tôi trống trơn còn hắn thì xách hai túi nguyên liệu lớn đi theo phía sau, làm tôi thấy mình như đại thiếu gia ra đường có người khiêng người vác.

Nhưng mà không phải tôi bắt hắn cầm đâu, là hắn chủ động yêu cầu đó, nhiệt tình đến độ không thể chối từ.

Trần Minh kiếp trước là keo 502 à? Tôi nấu ăn không giúp được một tay mà vẫn cứ chen chúc bên cạnh.

Một đống thịt lớn, nhìn thôi đã thấy phiền.

Lần thứ n cố gắng đẩy hắn ra ngoài, tôi nói: “Xin anh đấy, ra ngoài đi. Anh còn ở đây là đến tối chúng ta cũng không có cơm ăn đâu.”

Mắt cún long lanh nhìn tôi: “Nhưng anh muốn nhìn thấy em.”

“Có gì hay mà xem! Tôi sắp bị lửa hun cháy tới nơi rồi này.”

“Em mang tạp dề trông đẹp lắm, dáng vẻ chăm chú làm đồ ăn cũng rất dễ nhìn.”

Giờ phút này tôi chẳng có tâm tình nào mà thưởng thức lời khen của hắn, tôi kiên trì mãi hắn mới miễn cưỡng đồng ý đứng ngoài nhìn tôi.

Nhưng mà thỉnh thoảng quay người lại là thấy ánh mắt của hắn cũng hơi sợ.

Nấu xong cơm thì đã là một giờ chiều.

Tôi lại phát hiện ra hắn ăn cơm cứ thích nuốt chửng, sau một lần hắn nuốt chửng nguyên cái đầu tôm to, tôi nhịn không được mà hỏi: “Anh không cần nhai à?”

“Hả?” Hắn hoang mang nhìn tôi.

“Nhai ấy.” Tôi làm mẫu nhai nhai, “Nhai đồ ăn rồi nuốt thì mới dễ tiêu hóa.”

“À, tại thói quen, xin lỗi.” Hắn lại tủi thân nói.

Sau đó hắn ăn chậm lại, nhai một lúc lâu mới dùng lực nuốt xuống, làm cho tôi sững sờ.

Đại ca, anh là thần thánh phương nào tới vậy?

Trần Minh thật sự rất thích ăn cơm với rau, rau trên bàn cơm gần như đều do hắn xử lí, thịt lại rất ít động đến.

Tôi thật không biết hắn có ăn no không.

Hắn ăn xong hạt cơm cuối cùng, buông bát cười thỏa mãn với tôi: “Em nấu cơm ngon quá.”

Tôi xấu hổ cười cười: “Anh thích là được rồi.”

Ăn uống no say xong thì tôi thích nằm trên ghế sô pha chơi game.

Trần Minh không có điện thoại, chắc chắn không thể chơi chung với tôi rồi, hơn nữa tôi còn thấy hắn hình như chẳng hiểu game là gì.

Quả nhiên, hắn chỉ xem một lát liền chán, ngồi an tĩnh trên ghế.

Tôi chơi xong một ván quay lại nhìn hắn thì hắn đã biến thành gâu đần mắt rưng rưng buồn bã nhìn tôi.

“Anh sao đấy?” Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi thấy mình hẳn là nên quan tâm hắn một chút.

“Em chẳng để ý tới anh gì cả, chỉ biết chơi cái thứ đen đen kia.” Vừa nói cái là giọng đã nghẹn ngào.

Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoắc hắn tới gần.

Hắn quen thuộc chui vào lòng tôi, nói: “Em ôm anh chút đi.”

Tôi thở dài, vơ lấy điều khiển từ xa mở một bộ phim tôi đã xem rất nhiều lần: Brokeback Mountain.

Phim bắt đầu chiếu, trong phòng bị rèm cửa che lại hơi lờ mờ, Trần Minh rời khỏi ngực tôi, ngồi thẳng dậy tựa lưng vào ghế nghiêm túc xem phim.

Dưới sự thôi miên của thoại tiếng anh, tôi dần dần tiến vào mộng đẹp, mãi tới khi tôi nghe được tiếng khóc nức nở.

Lúc tôi mở mắt ra thì thấy Trần Minh đang không ngừng lấy tay lau nước mắt, lau mãi mà vẫn không ngăn được nước mắt chảy xuống cằm.

Quay đầu sang nhìn TV thì vừa tới cảnh Ennis mở tủ quần áo ra xếp lại áo mà Ennis với Jack từng mặc, sau đó nói câu thoại cuối cùng với nỗi buồn trĩu trong đôi mắt sâu: “Jack, em thề…”

Hết phim Trần Minh khóc ầm lên, làm tôi sợ hết hồn vội cầm khăn tay đưa cho hắn: “Anh xem hiểu à?”

“Ừ.” Hắn nhào tới ôm lấy tôi, “Chúng ta sẽ không tách ra.”

Tôi bối rối vỗ nhẹ vai hắn an ủi. Tôi không muốn yêu đương với một người sắp rời đi, hắn cũng không nói sẽ vì tôi mà ở lại.

Hắn như chim di cư, thời gian vừa đến là phải trở về.

Hắn khóc rất lâu, mãi tới khi cổ tôi cứng đờ tôi mới đẩy hắn ra.
Hết chương 03