Đi hết cả một đoạn đường rồi dừng lại. Cuối cùng thì Cổ Kiến Quân cũng đã dẫn Cổ Dục tới chỗ của mấy cái cây không cao lắm. Mà khi thấy những cái cây này, Cổ Dục liền cười một tiếng rồi đi tới.

“Cây Việt Quất dại sao?” Nhìn thấy mấy cây Việt Quất dại, Cổ Dục nở nụ cười.

Việt Quất là một loại quả rất nổi danh ở Đông Bắc. Những năm gần đây, danh tiếng của nó ngày càng vang xa. Chủ yếu là vì quả và nước ép của nó rất tốt cho cơ thể con người.

Gần như khắp nơi trong cả nước đều có bán Việt Quất, nhưng quả Việt Quất dại thật sự có rất ít người từng được ăn thử, bao gồm cả Cổ Dục.

“Đống này ngon nhất vào cuối tháng năm hoặc là cuối tháng bảy. Nhưng bây giờ cũng đã có không ít quả chín rồi. Chúng ta có thể hái một chút, vừa đi bộ vừa ăn.” Nhìn đống Việt Quất trên cây, Cổ Kiến Quốc cũng cười rồi nói. Sau đó lão bắt đầu cùng Cổ Dục hái.

Mặc dù hiện tại cây vẫn chưa lớn hẳn, nhưng cũng không phải là chưa lớn.


Sau khi nhét đầy quả Việt Quất vào trong túi của mình, Cổ Dục còn cố ý chặt một nhánh của cây rồi bọc lại. Hắn thử mang nó về trồng xem sao. Dù sao thì cũng đáng để thử chứ?

Có nước giếng rồi, đảm bảo nhánh cây này không thể nào chết được.

Mà Cổ Dục luôn mang theo bên mình ít nhất là một bình nước giếng. Vẩy cho nó một ít nước cũng đủ để nó sống thêm vài hôm rồi.

Sau khi hái đủ Việt Quất và cất nhánh cây gọn gàng, Cổ Dục và Cổ Kiến Quân lại tiếp tục hướng về phía núi sâu. Vừa đi, thỉnh thoảng họ ăn một quả Việt Quất. Mặc dù đường núi tuy dễ đi, nhưng cả hai người đều không cảm thấy nhàm chán.

Nhưng càng đi, Cổ Kiến Quân lại càng thấy Cổ Dục rất thần kì.

Ban đầu, lão đã biết Cổ Dục là một người rất khỏe. Nhưng đi vào trong núi sâu thì sức khỏe không phải là điều quan trọng nhất, mà cần thêm cả sự dẻo dai nữa. Mà Cổ Dục trước đây chưa từng lên núi bao giờ, vốn hắn còn tưởng là hai người không thể đi vào xa nữa mới đúng. Bây giờ mới thấy rằng Cổ Dục có thể đó! Cũng có thể là lão chủ động kiểm tra thử Cổ Dục một phen.

Đến lúc hắn chuẩn bị nghỉ ngơi lần đầu tiên thì Cổ Kiến Quân vẫn chưa hề nghỉ, lão cứ tiếp tục đi. Đương nhiên Cổ Dục vẫn không sao cả, hắn là một bậc thầy sinh tồn đó.

Hai người cắm đầu đi thẳng vào sâu trong núi, đến mãi trưa mới dừng lại. Nghe âm thanh vang vọng tứ phía, sau đó bọn họ tìm được một dòng suối nhỏ để chuẩn bị nghỉ ngơi, ăn uống các thứ.

Nhưng không đợi Cổ Dục kịp lấy đồ ăn mà hắn đã chuẩn bị từ hôm qua ra thì lúc này, sau khi lùm cỏ lắc lư một hồi, Vua Núi và 5 con chó lớn biến mất từ lâu đột nhiên xuất hiện. Trong số đó, Vua Núi ngậm một con thỏ hoang, 5 con chó còn lại thì ngậm 2 con.

“Làm tốt lắm. Vua Núi học tập rất nhanh. Tốc độ như vậy là có thể đi săn được rồi!” Nhìn mấy con chó đi tới, Cổ Kiến Quân vừa cười vừa nói.


Phải biết, từ nhỏ Vua Núi chưa từng được học điều này. Như vậy, nói cách khác là nó học từ những con chó này sau khi đi vào trong rừng. Học tới trưa đã có thể săn được một con thỏ. Đây đúng là một sự tiến bộ. Mà nghe được sự khích lệ của Cổ Kiến Quân, Vua Núi cũng nhìn chủ nhân trước đây một cái, rồi ngậm con thỏ rừng đi tới bên cạnh Cổ Dục.

Nhận lấy con thỏ rừng đã chết để xem. Khá lắm, con thỏ này cũng không nhẹ.

Những con thỏ rừng bình thường phát triển không quá lớn. Chỗ này không phải châu Úc, nơi thỏ rừng không có thiên địch mà có thể thoải mái phát triển, muốn lớn bao nhiêu thì lớn. Nơi này chính là dãy Đại Hưng An Lĩnh. Thỏ rừng là loài đứng bét chuỗi thức ăn. Chó, mèo, thậm chí là Triết Siberia, chồn Martes và những con họ nhà Chồn khác đều có thể ăn thịt được nó. Cho nên đám thỏ ở dãy Đại Hưng An Lĩnh này cũng sẽ không lớn lắm.

Con thỏ rừng mà Vua Núi bắt được nặng chỉ khoảng 1,5 cân. Đó đã là một con lớn rồi. So với 2 con thỏ rừng mà 5 con chó kia bắt được còn lớn hơn cơ.

“Vừa hay chúng ta nướng thỏ ăn đi!” Nhấc nhấc con thỏ này lên, Cổ Dục vừa cười vừa nói. Sau đó hắn lấy từ trên người ra một con dao rồi xử lý con thỏ. Chỗ này cũng có nước, tiện thì rửa luôn ở đây một thể.

“Nướng thỏ thì vẫn thiếu một thứ. Gần đây chắc là có đó, cháu đi theo ông!” Thấy Cổ Dục muốn ra tay, lúc này Cổ Kiến Quân cũng vỗ mạnh vào một. Lão đột nhiên nhớ tới một món ngon khác rồi cười, dẫn Cổ Dục đi tới một cánh rừng phía xa xa.

Vừa bước vào trong cánh rừng đó, Cổ Dục đã nghe thấy được mấy âm thanh ong ong. Thứ tiếng này không phải là do ruồi tạo thành, nó lớn hơn như vậy nhiều. Mà ngay lúc này, Cổ Dục cũng nhìn thấy một bầy ong mật lớn màu đen bay chậm rãi.


“Ong mật? Mật ong?” Nhìn đám ong mật biến mất giữa cánh rừng, Cổ Dục hơi nghi ngờ một chút rồi nhìn về phía của Cổ Kiến Quân, gương mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

“Là ong Ruồi Đen. Chúng ta chuẩn bị trước rồi hẵng qua.” Nhìn thấy Cổ Dục đã đoán được, Cổ Kiến Quân cũng cười một chút. Lão không thừa nước đục thả câu nữa mà trực tiếp nói ra.

Con ong đen từ miệng của Cổ Kiến Quân chính là ong Ruồi Đen trong truyền thuyết. Đây là một loài ong mật phổ biến ở Siberia và Đông Bắc Trung Quốc.

Nọc độc của loài ong này lớn hơn nhiều so với loài ong mật bình thường. Hơn nữa chúng sẽ không xây tổ trên cây, mà chỉ xây trong các bụi rậm. Hình dạng chỉ giống như một con kiến biết bay, nhưng tính tình lại hung bạo hơn. Nhưng đối với Cổ Kiến Quân mà nói, mấy con đó chưa tính là gì cả.

Lão dẫn theo Cổ Dục đi về phía trước. Khi thấy được một cái tổ ong không nhỏ ở bên trong một bụi cỏ thì cũng là lúc lão dừng lại, tìm chung quanh một lúc rồi vớ lên một cành cây khô.

Tất cả những loài có độc đương nhiên là đều có cách để khắc chế. Loài ong Ruồi Đen này cũng vậy. Mặc dù chúng mạnh, nhưng không phải vô địch. Cành cây khô này chính là khắc tinh của chúng nó.