Đề cử quyền sách Nhân sinh hung hãn đọc giả có thể đi xem

Chương 120: Báu vật trong rừng

Sáng hôm sau, mưa bên ngoài cũng dần dần ngớt. Buổi sáng Cổ Dục và Cổ Kiến Quân hâm nóng canh cá còn lại đêm qua, ăn thêm hai cái bánh bột ngô thì trời bên ngoài cũng đã dừng mưa hẳn. Hai người đi ra khỏi phòng hít sâu một hơi. Mưa xuống làm không khí càng thêm mát mẻ. Nói thật, cảm giác này đúng là rất sảng khoái, giống như phổi của mình được lọc qua một lần…

“À, Đúng rồi! Tôi nhớ nơi này còn có một mảng rừng Tùng, có muốn đi xem một chút hay không?” Nhìn bộ dạng không ngừng hít thở của Cổ Dục, Cổ Kiến Quân khẽ mỉm cười. Lão đã ở trong khu rừng sâu núi thẳm này mấy chục năm, đối với dạng không khí thế này hô hấp đã quá quen thuộc. Đột nhiên lão nhớ ra Cổ Dục thích chế biến các món ăn, thế là lập tức mở miệng hỏi.

“Nấm Tùng sao?” Nghe thấy lời nói của Cổ Kiến Quân, hai mắt Cổ Dục như toả sáng, vẻ mặt hưng phấn hỏi lại.

Lần trước hắn và Phùng Thư Nhân có hái một ít nấm Tùng. Sau khi về nhà hắn lập tức làm một bữa ăn thịnh soạn.

Loại nấm này ăn vào có cảm giác trơn mềm thơm ngon, cho đến tận bây giờ hắn không thể nào quên. Nhưng đáng tiếc là loại nấm này số lượng quá ít, chỉ là may mắn lắm mới có thể hái được. Hơn nữa, loại này không có cách nào trồng được, đúng là quá phiền phức.


Thế nhưng, bây giờ nghe Cổ Kiến Quân nói xong, hắn lập tức muốn đi.

“Không phải. Là thứ tốt hơn cơ. Đi thôi!” Sau đó hai người quay về nhà gỗ thu thập đồ vật, dập tắt lửa. Tiếp đó Cổ Kiến Quân dẫn theo Cổ Dục đi về phía mảnh rừng Tùng gần đó.

Khi bọn họ đến mảnh rừng Tùng, ở xa xa Cổ Dục đã thấy bên dưới tán cây có không ít cây nấm màu trắng cao cỡ bàn tay người mọc lên.

Thấy được mấy cây nấm màu trắng này, trong nháy mắt Cổ Dục lập tức hưng phấn. Loại nấm này hắn cũng biết một chút: “Nấm Tùng Nhung sao?”

Nấm Tùng Nhung cũng là một loài Nấm.

Thứ này có cảm giác kém hơn Nấm Tùng một chút. Nhưng dinh dưỡng và cách chế biến, cộng thêm hương vị đều tốt hơn Nấm Tùng. Ở Nhật Bản, thứ này được bán theo miếng.

Ở Trung Quốc, sản lượng của loài này cũng không cao.

Thường thấy nhất là Gera Rika (chắc là một tên công ty:v) ở tỉnh Vân Nam. Đó là nơi sản xuất Nấm Tùng tốt nhất.

Trước đây, Cổ Dục đã từng nghe nói tới thứ này ở tỉnh Hắc Long Giang, nhưng chưa từng thực sự nhìn thấy. Hôm nay coi như là lần đầu tiên. Đi tới trước cây Nấm Tùng, Cổ Dục cẩn thận quan sát. Đám này đúng là Nấm Tùng thật. Hắn cũng chọn nhặt mấy cây lớn nhiều nhiều một chút.

Phải biết, tất cả đám Nấm Tùng này đều là hàng tự nhiên. Nếu đem chúng về nấu canh, hoặc rán cùng mỡ bò để ăn thì…. Chẹp chẹp, đúng là hết nước chấm.

Nhìn Cổ Dục quả nhiên muốn mấy thứ này, Cổ Kiến Quân cũng hái cùng Cổ Dục.

Thứ này trước đây lão đã ăn không ít lần ở trong rừng. Tay nghề nấu nướng của lão quả thật không được tốt lắm. Cho nên nhặt giùm Cổ Dục một lúc cũng được.


Rất nhanh, hai người hái được gộp lại được khoảng 1.5 cân. Sau khi Cổ Dục bỏ vào cái balo đeo ở sau lưng thì hai người lại tiếp tục vui vẻ thẳng tiến.

Sau đoạn đường hôm nay đi được, theo lời của Cổ Kiến Quân, bọn họ đã chính thức đi vào giữa núi sâu. Quả thực điều đó Cổ Dục cũng đã cảm nhận được.

Bởi vì nếu như nói bên ngoài kia đường khá là khó đi, thì bây giờ còn chẳng có đường để đi luôn ấy. Khắp nơi đều là cỏ cao ngang tới eo. Mỗi một bước đều phải cẩn thận hơn bước trước đó. Hơn nữa, ngoại trừ nguy hiểm từ hoàn cảnh thiên nhiên, Cổ Dục còn phát hiện nơi này càng lúc càng nhiều động vật.

Lúc ở bên ngoài, bởi vì có sáu con chó, lại còn thêm Vua Núi có dòng máu của Vua Sói, cho nên trên cơ bản bọn họ gặp được khá ít động vật hoang dã. Ngoại trừ một ít chim và gà rừng thỉnh thoảng bay qua thì chẳng có chút dấu vết nào của động vật hoang dã cả.

Nhưng bây giờ, dường như có thể nói là khắp nơi đều có động vật hoang dã.

Ở ngọn cây trên đỉnh đầu không chỉ có chim, mà còn có thêm cả sóc và Chồn Zibelin......

Nhắc tới Chồn Zibelin thì nó là một loài động vật khá là khó coi. Nó có màu nâu, lông tóc không phải là quá suôn mượt. Không giống với đám Chồn được nuôi trong nhà làm cảnh.

Hơn nữa, chủ yếu đám này là động vật bảo vệ cấp cao nhất, tương đương với việc ngồi tù mục xương. Cho nên Cổ Dục chỉ hiếu kì nhìn một lúc. Nếu như muốn lông Chồn thì hắn sẽ đi mua mà không bắt mấy con động vật hoang dã này.

Ngoài trên cây ra, động vật hoang dã ở dưới đất cũng rất nhiều.


Nhiều nhất chính là đàn Hươu......

Ở Đại Hưng An Lĩnh quả nhiên là có Hươu. Mặc dù số lượng không lớn như bên Canada, nhưng cũng không kém hơn nhiều lắm. Trên đường đi, Cổ Dục và Cổ Kiến Quân trông thấy được sáu đàn Hươu, mỗi đàn phải có ít nhất là mấy chục con. Trong đó, con có kích thước lớn nhất phải bằng một con Lạc Đà.

Loài này nếu như trưởng thành, cân nặng có thể đạt đến 500 cân, vóc người tương đối lớn. Nhưng cũng tương tự, nó là động vật được bảo vệ cấp hai. Cổ Dục trông thấy chúng ở xa xa, móc ra chiếc điện thoại di động, chụp lại mấy tấm là được rồi.

Ngoại trừ bọn chúng, Cổ Dục còn thấy được một bầy Tuần Lộc, một đàn Hươu Sao. Còn ba đàn còn lại thì đều là Hoẵng Siberia.

Mấy năm gần đây, loài Hoẵng Siberia được gọi là Thần Thú Đông Bắc. Bởi vì tương truyền chúng là một loài rất ngu ngốc. Khi nghe thấy tiếng thợ săn nổ súng, việc đầu tiên là chúng sẽ bỏ chạy. Nhưng sau đó, chúng sẽ quay lại vì tò mò xem đã xảy ra chuyện gì. Giết nó không cần tới phát đạn thứ hai.

Lúc nhà nước mới được thành lập, có người nói khi đó động vật ở Đông Bắc tương đối phong phú. Bước vào rừng là có thể thấy Hoẵng Siberia, dùng gáo múc xuống suối là có được cá. Có phải thật như vậy hay không thì Cổ Dục không rõ, hắn chưa từng thấy bao giờ. Nhưng hình dáng của con Hoẵng Siberia này khá là đáng yêu.

Mặc dù số lượng không ít, nhưng chúng cũng là một loài động vật được bảo vệ ở cấp độ ba.