*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Ngài Cổ, ngài tuyệt đối đừng nên giận giữ, việc này không phải là ý của tôi. Tôi lập tức xử lý việc này.” Xem xong video, Khổng Hạo Quân lập tức gửi tin nhắn cho Cổ Dục. Thế nhưng lúc này bỗng nhiên nhận được thông báo hai người không còn trong danh sách bạn bè, không cách nào gửi tin nhắn cho đối phương được. Việc này là do Cổ Dục cho hắn vào danh sách đen. Nghĩ tới đây, Khổng Hạo Quân cảm thấy mình khóc không ra nước mắt.

Gã đeo mắt kính này cũng là một tên quan nhị đại (thế hệ thứ hai của một gia đình trong nhà có người làm trong chính phủ) thế nhưng cũng chỉ là một chức vụ nhỏ. Hắn gần đây mới du học ở nước ngoài về, được cha hắn sắp xếp vào. Khổng Hạo Quân cùng với gia đình hắn cũng không có chút xíu quan hệ nào. Thế nhưng cha hắn và thư ký của Khổng Hạo Quân lại có chút quen biết. Sau khi biết được nhiệm vụ lần này, hắn lập tức đứng ra lãnh nhiệm vụ. Nghĩ rằng chỉ cần đi theo một chút thì sẽ có thêm một chút lí lịch. Nhiệm vụ đơn giản như thế, ai ngờ được kết quả sẽ bị hắn làm hỏng bét như thế?

Nghĩ tới đây, lông mày của Khổng Hạo Quân đều nhíu lại. Ngay lập tức hắn gọi điện thoại cho gã đeo kính vừa rồi còn ở đó kêu khổ.

Vừa nhìn thấy điện thoại Khổng Hạo Quân gọi lại, lúc này gã đeo kính lộ ra vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn về ngôi nhà nhỏ của Cổ Dục. Hắn đang suy nghĩ, lát nữa nếu như có thể cậy mạnh, hắn có nên vớt hai con cá Huyết Long Đỏ Ớt mang về hay không, xem như kiếm chác một chút.


“Alo, lãnh đạo! Người như vậy nếu chúng ta không xử lý thì sẽ không thể răn đe dân chúng…”

“Xử lý? Đúng là phải xử lý! Cậu làm cái gì vậy? Ai bảo cậu cưỡng đoạt con cá. Cậu xem cậu là gì, cường hào ác bá sao?”

Lúc này, gã đeo kính dường như giống Tử Hà Tiên Tử, chỉ đoán trúng phần đầu mà không thể đoán trúng phần cuối. Ở bên kia Khổng Hạo Quân lập tức gào thét vào trong điện thoại.

“Lãnh đạo, không phải vì tôi suy nghĩ cho mấy người nước ngoài này sao? Chúng ta muốn cho họ thấy sự hiếu khách của chúng ta…” Nghe thấy lời nói đầy tức giận của Khổng Hạo Quân, gã đeo kính lập tức trợn tròn mắt. Thế nhưng vẫn còn giảo biện giải thích.

“Thể hiện sự hiếu khách bằng cách ức hiếp, cướp đồ của dân sao? Tôi thật sự hoài nghi, cậu làm sao có thể thông qua kiểm tra. Chỉ là một nhiệm vụ dẫn đường, ai bảo cậu tự cho mình thông minh. Vốn dĩ chuyện này chúng ta có thể bán cho cả hai bên một cái nhân tình, thế nhưng cậu lại làm tốt như vậy! Có phải cậu đi du học xong thì não cũng vứt, còn làm đầu gối cũng nhũn ra! Tôi nói cho cậu biết, việc này nếu như cậu không giải quyết tốt, trở về chuẩn bị nhận kỷ luật lớn đi. Nếu chuyện này không được giải quyết tốt, mặc kệ cha cậu có là ai thì cậu cũng chuẩn bị xéo đi cho tôi!”

Khổng Hạo Quân gào thét xong cũng lập tức dập điện thoại. Mà khi nghe được đầu dây điện thoại bên kia đã ngắt, gã đeo kính lúc này hoàn toàn choáng váng. Hiện tại phải làm sao đây… Tình huống lúc này, quá cấp bách.

“Anh Lưu, khi nào chúng tôi có thể đi vào lấy cá?”

Ở bên này, gã đeo kính đưa điện thoại di động xuống, gã đàn ông Trung Đông đi đến và hỏi anh ta. Bởi vì chuyến bay họ đặt sẽ cất cánh vào 6:00 chiều, và hoàng tử có họ đang ở sân bay Bắc Kinh chờ bọn họ đến đón. Cho nên hắn không có thời gian để lãng phí.


“Ôi, ngài Ladas, có một chút vấn đề nhỏ trong chuyện cá…” Gã đeo kính nghe ông ta nói như vậy, khẽ đẩy kính một cách nhẹ nhàng vừa cười vừa nói.

“Vấn đề? Vấn đề gì?” Ladas nhìn tên đeo kính, ông cũng dùng tiếng Anh để hỏi.

“Vâng, vừa rồi tôi muốn anh ấy tặng cá cho các vị. Dù sao mọi người là người hoàng gia Trung Đông tôn quý, nên việc đem cá tặng cho các vị cũng là một biểu tượng cho sự hữu nghị giữa hai nước. Nhưng mà hình như anh Cổ không đồng ý điều này, hơn nữa vừa rồi còn đuổi chúng ta ra."

“Tặng? Sao phải tặng? Chúng tôi cùng ngài Cổ không quen biết, chúng tôi chỉ là đến để mua cá thôi mà.” Ladas hoảng sợ hỏi, khi nghe gã đeo kính nói như thế.

“Ở nước của chúng tôi có một câu châm ngôn: “Lượng vật lực Trung Hoa, kết với quốc chi hoan tâm…”

“Vậy có phải là nếu chúng tôi thích cái gì ở Trung Quốc thì có thể đem nó đi phải không? Chẳng hạn như các anh có thể cho hoàng tử của chúng tôi hai, à không... bốn con gấu trúc đúng không?


“Không phải…” Tên đeo kính nhìn bộ dáng của Ladas và xua tay không ngừng, bây giờ gã cũng không biết phải nói gì. Cho gấu trúc? Gã có thể tự quyết định chuyện đó sao?

Từ đầu gã cứ nghĩ rằng đây là một công việc béo bở, nhưng bây giờ nhìn lại thì đây đúng là củ khoai nóng bỏng tay. Nhìn gã đeo kính cứ lắp ba lắp bắp nói chuyện, Ladas đành lắc đầu, một lần nữa đi đến nhà của Cổ Dục.

“Ông Ladas, chúng tôi còn rất nhiều nơi có cá Đù Vàng, hay là để tôi đưa ông đến nơi khác? Chúng ta hãy tới những thành phố duyên hải, ở đấy có những con cá vừa bắt được, chúng sẽ tươi hơn.” Gã đeo kính thấy Ladas muốn bỏ qua hắn để đi thảo luận trực tiếp với Cổ Dục nên gã cũng luống cuống, lập tức kéo lại tay của Ladas. Nếu như gã không thể giải quyết được tình huống bên này thì gã coi như xong.

Phải biết rằng, cha gã tìm được công việc hiện tại cho gã, không những tốn hơn mấy triệu. Mà quan trọng nhất là ông đã sử dụng hết các mối quan hệ trong tay, dạng ân tình này chỉ có một cơ hội để dùng.