Trước đó, Cổ Dục biết dáng dấp Lâm Lôi đúng là không tệ, mắt to, làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp. Quả nhiên là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, so với những cô nàng minh tinh điện ảnh, cũng không hề thua kém. Nhưng cuộc sống có chút trắc trở, khiến cho cô phải ở lại trong thôn nuôi dưỡng Phùng Thư Nhân.

Mà hiện tại Cổ Dục vừa nhìn đã thấy… Tốt thật! Không chỉ có gương mặt xinh đẹp, dáng người Lâm Lôi cũng cực kỳ bá đạo, mặc dù chiều cao chỉ có 1m65 thế nhưng như vậy cũng không tính là thấp. Chỉ có điều, có một thứ không cách nào có thể miêu tả độ lớn của nó bằng ngôn ngữ, có thể đạt đến G size. Tỉ lệ của nó có chút quá kinh khủng khiến người ta tức đến lộn ruột, hơn nữa còn rất sống động và vòng eo của cô cũng rất nhỏ.

Thật sự nếu để cho người ta nhìn một chút, cũng có cảm giác ngột ngạt không chịu nổi.

Cổ Dục thoáng nhìn qua Lâm Lôi một chút, trong đầu lập tức toát ra một câu nói ‘có thể lấy cô làm vợ, ăn đồ bổ cũng không chịu nổi’. Lâm Lôi hiện tại chính là phù hợp với câu nói này.

Nhưng mà, Cổ Dục dù sao cũng là một tên quá lứa, hắn cũng không có bất kỳ động thái gì, chỉ là nghiêng đầu sang chỗ khác. Tiếp đó chuẩn bị dẫn theo Lâm Lôi quay về gian phòng của mình, trước tiên để cô đi tắm rửa.


“À! Tiểu Dục, có thể cho tôi mượn trước một bộ y phục của cậu được không, Phùng Thư Nhân đi lên trấn chơi rồi, hiện tại cũng không thể quay về kịp.” Đi ở sau lưng Cổ Dục, Lâm Lôi sau một chút do dự cũng nhỏ giọng nói với Cổ Dục.

“Ồ! Vậy cũng được.” nghe được lời nói của Lâm Lôi, Cổ Dục cũng gật đầu một cái.

Sau khi đưa cô vào phòng tắm, Cổ Dục cũng đi vào gian phòng của mình lựa một bộ quần áo. Sau đó để quần áo ở cửa phòng tắm cho cô, rồi hắn đi xuống lầu. Mặc dù hắn không nghe bất cứ động tĩnh gì, thế nhưng không biết bởi vì sao, hắn có cảm giác mình có thể nghe được tiếng nước chảy. Trong đầu lập tức không nhịn được, nhớ lại hình ảnh vừa nhìn thấy lúc nãy.

""Ài! Xem mày sa đoạ đến mức này ư. Bằng không, ngày nào đó tao tìm một chỗ nào đó cho mày mài bảo kiếm một chút?" Lắc đầu một cái tự giễu, Cổ Dục tự mình vận động tìm một chút chuyện để làm nhằm phân tán sự chú ý của bản thân. Đúng lúc, vừa rồi rau còn chưa hài xong, vậy thì đi hái rau thôi."

Không bao lâu, Cổ Dục lập tức quyết định xong buổi trưa hôm nay sẽ ăn gì.

Nhà hắn cơm trưa không thể thiếu thịt, trứng, rau, hải sản, mỗi thứ phải có một chút. Hải sản Cổ Dục quyết định làm một món tôm Phù Dung, một món chả cá chua ngọt. Đừng xem thường hai món ăn này, hai món này nằm trong danh sách hai món nóng của Mãn Hán Toàn Tịch Đệ Nhất Yến. Đây là món ăn Cổ Dục đi thủ đô ăn được, sau đó trở về tìm hiểu cách làm. Đương nhiên là hương vị chắc chắn là không tệ.

Thịt thì làm món thịt viên, món rau thì là nấm hương xào với cải dầu, ngoài ra còn có một nồi canh rong biển. Bốn món ăn một món canh, đồ ăn đủ cho cả nhà ăn thoả thích.

Thế nhưng trong lúc Cổ Dục ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, lúc này có tiếng bước chân truyền đến. Cổ Dục đi về phía cửa phòng bếp quan sát, ngay lập tức hắn thấy được Lâm Lôi giống như một đóa hoa sen tầm thường mới nở, đang cẩn thận nhìn về phía Cổ Dục.

Lúc này cô chỉ mặc mỗi cái áo mà Cổ Dục mang đến, không phải cô không muốn mặc quần. Mà là quần áo của Cổ Dục quá lớn, lúc trước đã nói Lâm Lôi chiều cao chỉ có 1m65, nhưng Cổ Dục thì cao tới 1m86. Hai người chênh lệch 21 cm. Với lại Cổ Dục cũng không phải là người sành điệu, hoặc yêu thích thời trang. Cho nên y phục của hắn không phải là loại bó sát, mà là loại quần áo rộng rãi. Điều này dẫn đến việc Lâm Lôi mặc áo của Cổ Dục giống như là mặc váy nhỏ. Còn quần thì hoàn toàn không thể mặc được, lưng quần còn có thể dùng tay để giữ, thế nhưng ống quần thì cuốn lên không nổi. Mà cô thì không muốn để ống quần của Cổ Dục lê trên đất, cho nên cô quyết định không mặc.


Nhìn thấy Lâm Lôi đôi chân thẳng, trắng nõn, thon dài…

Cổ Dục không khỏi nuốt nước miếng một cái, tiếp đó ánh mắt không tự chủ, một lần nữa lại nhìn Lâm Lôi.

“Ặc! Chị… có chuyện gì không?” nhìn Lâm Lôi, Cổ Dục tò mò hỏi.

“Máy giặt của cậu tôi không biết cách dùng, còn có… ở đây cậu có dây hoặc kẹp không? Cái quần này quá dài…” Nhìn thấy Cổ Dục, Lâm Lôi hiện tại cảm thấy rất xấu hổ, khuôn mặt đồ nhuộm hồng, nhưng cô vẫn cố nhắm mắt nói.

“À! Có, đợi một chút.” nhìn thấy dáng vẻ Lâm Lôi, Cổ Dục cũng hồi đáp, tiếp đó lập tức chạy lên lầu hai. Hắn đi tới trước phòng giặt quần áo khẽ liếc mắt nhìn, khi hắn thấy Lâm Lôi đã ném quần áo vào bên trong máy giặt, hắn cảm giác bản thân sắp không nhịn được nữa. Bởi vì đồ lót của Lâm Lôi cũng ướt, cho nên cô cũng đem quần áo lót vào bên trong máy giặt. Nói cách khác, hiện tại lâm lôi thực sự không có mặc…

Khục khục! Nghĩ cái gì thế, khẽ vỗ mặt mình một cái. Cổ Dục bấm nút điều khiển cho máy giặt hoạt động, tiếp đó quay trở lại phòng của mình. Hắn tìm một sợi dây cùng kẹp đưa cho Lâm Lôi.


“Chú! Tôi lại qua tới ăn chực đây!”

Theo sắc trời dần tối, thành âm của Phùng Thư Nhân cũng từ cửa lớn nhà Cổ Dục truyền đến.

Nhìn thấy Phùng Thư Nhân, Cổ Dục lập tức mỉm cười. Cô bé này bình thường đều rất là bận rộn, bởi vì cô còn phải livestream, mỗi ngày đều phải dành một thời gian nhất định để làm. Mà cô cũng không phải như những cô nàng streamer khác, chỉ cần ngồi ở trong phòng, ca hát, nhảy múa, chơi game.

Mà cô làm là dạng livestream dã ngoại, khán giả của cô chủ yếu là những người ở trong thành phố, ít đi xuống nông thôn. Cho nên cô phải chạy khắp nơi tìm chủ đề thích hợp.

Giống như hôm nay, cô phải đi lên trấn để livestream tình huống trên đó.