Hắn biết rất nhiều người đều mắc chứng sợ biển sâu, nỗi sợ đối với cá mập và những thứ tương tự phát ra từ sâu trong linh hồn, cũng không phải chỉ vài ba câu nói là có thể xóa bỏ được.  

Cho nên hôm nay Cổ Dục quyết định ở lại bên ngư trường, có Cổ Dục ở đây Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi đến đây cũng yên tâm không ít. Trải qua một ngày tiếp xúc các cô phát hiện con vật này thật sự là không có lực sát thương gì, vì vậy các cô cũng yên tâm hơn nhiều.  

Chớp mắt đã là ngày hôm sau.  

Hôm nay sau khi Cổ Dục câu cá xong cũng không có nhàn hạ như ngày thường, mà hắn lại chủ động gọi điện thoại.  

Bởi vì hôm nay hắn phải chuẩn bị làm món cá Trê, Cá trê hơn 5 kg một con. Dựa vào hắn cùng Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân, cộng thêm chiều hôm nay hai đứa nhỏ là Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi sẽ trở về, bọn họ sẽ ăn không hết con cá này. Cho nên Cổ Dục chuẩn bị gọi Khổng Hạo Văn tới ăn chung.  

Thuận tiện còn có thể gọi Cổ Tấn đến. Đều là người đồng trang lứa, tuổi tác cũng không chênh lệch quá nhiều vì thế có thể đến chơi cùng nhau.  

Tuy nhiên bên này hắn vừa mới gọi xong, cửa nhà hắn lập tức bị gõ. Nhìn thoáng qua thời gian hiện tại còn chưa đến 8 giờ, chắc chắn Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân sẽ không tới sớm như thế. Mang tâm trạng nghi hoặc, Cổ Dục đi ra mở cửa.  

Mà khi vừa mở cửa ra, quả nhiên người ở ngoài cửa xuất hiện không phải là Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân mà là ông cụ Tống An Dân đã biến mất mấy ngày rồi.  

Lúc này ông cụ Tống mặt mày hồng hào, sau lưng còn có cô cháu gái làm tài xế Tống Mính. Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ mơ hồ của Cổ Dục, Tống Mính có chút áy náy nở nụ cười với Cổ Dục, cô đúng là không thể ngăn cản được ông nội của mình.  

“Ha ha, tiểu Cổ! Tôi lại tới đây, tôi tới để xem cây trà của cậu có ra thêm lá mới chưa!”  

“À! Ông vào đi ạ, ông đã ăn sáng chưa?” Vào cửa là khách, vả lại Cổ Dục cũng có quan hệ tốt với ông cụ Tống. Mặc dù có chút bất ngờ vì sao ông ấy lại tới đây, nhưng hắn vẫn nở nụ cười. Tiếp đó chủ động nhường ra lối đi cho ông cụ đi vào.  

“Thực sự rất xin lỗi! Anh cũng biết Lão ngoan đồng nhà tôi, ông ấy cảm thấy anh rất thú vị. Ở trong nhà nhiều ngày đều đã muốn tới đây, hôm nay tôi thực sự không thể ngăn cản được. Vì thế nếu như có gây phiền phức cho anh thì xin hãy thứ lỗi.” Sau khi ông cụ Tống đi vào nhà thì lúc này Tống Mính cũng đi tới nhỏ giọng nói với Cổ Dục.  

“Không có việc gì, không có việc gì.” Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ hiện lên vẻ áy náy của Tống Mính, Cổ Dục lập tức xua tay nói. Trong nhà hắn có thêm người náo nhiệt một chút cũng rất tốt.  

Mà ngay tại lúc này, ông cụ Tống cũng bắt đầu đi vào bên trong nhà Cổ Dục, ông cụ thực sự không hề coi mình là người ngoài. Tiếp đó Cổ Dục và Tống Mính lập tức nghe được tiếng hô to vui vẻ của ông cụ Tống...  

“Ài, Tiểu Cổ hoa lan nhà cậu sắp nở hoa rồi nha!”  

“Ài, Tiểu Cổ rượu này của cậu cũng đã ngâm rồi à, tốt lắm... Nhiều nguyên liệu bên trong như vậy sao, còn có Nhân sâm, Dái hươu, Đông trùng hạ thảo, Linh chi, Cẩu Kỷ… Tôi nói này, nhìn thân thể cường tráng của cậu như này, không đến mức bị hỏng đấy chứ...”  

“Ha ha, cây trà này quả nhiên là đã đâm chồi non, quá tốt rồi!”  

“Đúng rồi, tiểu Mính à! Cháu còn có việc thì cứ đi trước đi, ông muốn ở chỗ này ăn cơm trưa và cơm tối nữa. Do vậy cháu không cần lo lắng cho ông đâu, buổi tối lại tới đón ông là được.”  

“ y da, làm phiền anh rồi!” Nhìn xem ông cụ một chút bận tâm cũng không có, hơn nữa còn trực tiếp đuổi mình đi. Tống Minh chỉ biết thở dài, một lần nữa áy náy nhìn Cổ Dục, rõ ràng ông cụ không xem mình là người ngoài. Thế nhưng Cổ Dục chỉ mỉm cười, hắn cũng không quá để ý vấn đề này.  

Sau khi trong nhà có thêm ông cụ Tống thực sự là vui vẻ hơn không ít.  

Trước khi tới ông cụ Tống đã ăn sáng rồi nhưng khi Cổ Dục bưng bát mì hoành thánh ra khỏi nồi, ông vẫn không kìm lòng được ăn một bát. Tiếp đó lại giống như Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi bắt đầu tò mò di chuyển khắp nơi trong nhà.  

Đương nhiên ông cũng không quên mục đích chủ yếu mình tới đây đó chính là hái lá trà.  

Rất nhanh lá trà mới đã được ông hái xong. Tuy nhiên số lượng cũng không nhiều, đầu tiên để ở bên cạnh phơi nắng trước, sau đó mới chuẩn bị đem về nhà để xào.  

Mà vào lúc này Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi cũng đến, khi ông cụ Tống  thấy được tại ao cá nhà Cổ Dục có Cá mập lớn thì càng thêm hưng phấn vì thế không ngừng cầm điện thoại di động chụp ảnh. Đúng là cơ hội được tiếp xúc với những thứ này không nhiều.   

Thực ra ông càng muốn chụp ảnh chung với Đại bàng vàng hơn, tuy nhiên đại bàng vàng lại không để ý đến ông. Con vật này nếu như không phải bởi vì cá và nước giếng, có thể cũng sẽ không để ý Cổ Dục đâu.  

Cứ như vậy ông cụ Tống liên tục tò mò đi loanh quanh bốn phía trong nhà, rất nhanh thì đến giữa trưa.  

Buổi trưa Cổ Dục cũng không có làm tiệc gì cả mà là làm mì sợi.  

Tháng sáu đến càng ngày càng gần, thời tiết này cũng càng ngày càng nóng, ăn trưa mát mẻ một chút thì đúng là một lựa chọn tốt.  

Hơn nữa, xem như là mì sợi thì đối với hắn cũng là mì sợi do hắn tự tay làm, cho nên hương vị sẽ không tệ. Hắn làm chính là món mì sốt, nhưng mà nguyên liệu không giống với mì sốt. Một ít ớt thái nhỏ, trứng gà vỏ xanh là không thể thiếu, ngoài cái đó ra còn có thịt bò, mộc nhĩ, còn có nấm dại được hắn hái từ trong rừng.  

Sau khi nguyên liệu chuẩn bị xong, cho dù là ông cụ Tống cũng đều không thể kiềm được nuốt một ngụm nước bọt.  

Nhìn xem trước mặt là mì sốt, cảm giác đầu tiên chính là hương thơm và cảm giác thứ hai chính là đói.  

Tổng cộng bốn người, Cổ Dục nấu 3,5 kg mì, bởi vì còn muốn tính cả Vua Núi cùng Bạo Quân, nhưng mà dù là như vậy cũng không đủ cho Vua Núi cùng Bạo Quân ăn no.  

Thật sự là bởi vì ông cụ Tống còn có Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi quá tham ăn.