"Hô, thật thoải mái." Hai bên sau khi tách ra thì Cổ Dục tiến vào khu thay đồ dành cho khách nam. Trước tiên cởi quần áo ra tắm một cái. Hắn cũng không có gấp gáp chà rửa, đợi sau khi ngâm suối nước nóng xong trở về tắm rửa kỳ cọ lại kỹ hơn. Hắn chỉ đơn giản gội sơ cái đầu, sau đó tắm sữa tắm rồi đi mua cái quần bơi mặc vào.  

Không biết có phải hay không gần đây bản thân mình trở nên cường tráng, cho nên Cổ Dục cảm thấy dường như bên trong lại dậy thì lần nữa.  

Ban đầu cái địa phương đó của hắn cũng không coi là nhỏ, đoán chừng trên dưới khoảng mười lăm, nhưng gần đây hắn lại phát hiện của mình lại dài thêm ước chừng khoảng mười tám. Những cái quần bơi cũ của hắn hình như có một chút nhỏ cho nên hắn cũng không có mang tới mà chuẩn bị mua một cái mới.  

Nơi này quần bơi có rất nhiều kiểu dáng, nhìn cũng không tệ. Cuối cùng Cổ Dục mua một cái quần bơi loại lớn, dài khoảng chừng đến đầu gối, rất rộng rãi, mặc vào cũng rất thoải mái. Mua xong quần bơi hắn ta lập tức đi tới hồ nước nóng.  

Hắn cũng không vội vã đi ra ngoài dù sao còn phải đợi mấy người Cổ Tú Tú. Cho nên hắn tới ngâm suối nước nóng gần nơi thay đồ dành cho khách nữ.  

Không thể không nói, nam nhân đúng là rất ưa thích ngâm trong bồn tắm. Cảm giác khi ngâm thật sự rất thoải mái.  

Thế nhưng, hắn chưa thoải mái được bao lâu thì âm thanh của hai cái chuông bạc từ đằng xa truyền tới. Tiếp đó hắn thấy Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi chạy ra.  

Các cô bé lúc này mặc váy tắm của bé gái. Đây là kiểu áo tắm dạng váy công chúa, một cái màu hồng phấn, một cái màu vàng nhạt, trông rất là đáng yêu. Khi nhìn thấy Cổ Dục, hai cô bé chạy tới ngay lập tức.  

“Chú, Chú ơi! Đồ mới của chúng cháu có đẹp hay không?  

“Đẹp lắm! Rất đáng yêu!” Nhìn thấy hai cô bé chạy tới bên cạnh mình, Cổ Dục cười sờ lên đầu của các cô bé, đúng là nhìn rất đẹp.  

“Các cô ấy đâu? Không có đi ra cùng sao? “ Chơi cùng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi một lúc rồi nhưng Cổ Dục phát hiện mấy người Phùng Thư Nhân còn chưa có đi ra, làm cho hắn hơi nghi hoặc một chút.  

“Không phải ạ, mẹ cùng dì Lâm còn có chị Thư Nhân ở ngay phía sau đó.” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục, Lưu Phi Phi không khỏi nghi ngờ nhìn về phía sau lưng, rõ ràng mọi người cùng đi ra mà.  

“Vậy chúng ta đi tìm ba người họ thôi!” Nhìn về phía sau một lát, thấy ba người họ vẫn chưa đi ra, lúc này Cổ Tú Tú vui vẻ nói.  

“Được!” Nghe được lời đề nghị của Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi bên này cũng vui vẻ giơ tay lên.  

“Không cần kiếm, bọn họ tới rồi đây!” Chẳng qua cùng lúc đó truyền tới âm thanh của Phùng Thư Nhân.  

Sau đó Cổ Dục nhìn thấy Phùng Thư Nhân đem Lý Vân Vân và Lâm Lôi đẩy ra ngoài.  

Khi ba người họ xuất hiện trước mắt Cổ Dục, Cổ Dục trợn tròn mắt lên sau đó theo bản năng sờ sờ lỗ mũi. Cái này cũng không phải là vì lúng túng mà là kiểm tra xem mình có chảy máu mũi hay không…  

Bởi vì hình ảnh trước mắt có chút k1ch thích quá mức.  

Việc dáng người của Lâm Lôi và Lý Vân Vân rất đẹp thì Cổ Dục đã sớm biết. Lúc Lâm Lôi rớt xuống ao cá, mặc dù Cổ Dục không có nhìn kĩ nhưng cũng đã nhìn thấy nhưng không có được như bây giờ. Thân hình của các cô ấy coi như là triệt để bày ra trước mắt Cổ Dục.  

Ba người mặc áo tắm thông dụng ở bể bơi, cũng chính là những dạng áo bơi truyền thống.  

Dáng người của Lâm Lôi thì Cổ Dục đã sớm biết, chiều cao 1m65, vòng một là cúp G. Tất cả đều xuất hiện trước mắt Cổ Dục.  

Mà để cho Cổ Dục cảm thấy vui sướng hơn là Lý Vân Vân cũng không thua kém gì. Mặc dù vòng một của cô không phải cup G, nhưng nó cũng phải thuộc cup F. Chủ yếu là do cô cao trên dưới 1m7, đôi chân kia… chậc chậc! quả thật là dã man.  

Hai người một cái màu tím, một cái màu đen, trông vô cùng quyến rũ.  

Mà sau lưng hai người là Phùng Thư Nhân. Đây lại chính là một nét đẹp thanh xuân, mặc dù cũng là áo tắm nhưng đơn giản hơn rất nhiều, hơn nữa nhìn kích thước này, ân…. Được, tại vì đã nhìn qua Lâm Lôi và Lý Vân Vân nên khi nhìn đến Phùng Thư Nhân thì một chút ý nghĩ xấu xa cũng không có.  

“Người ta nói….. những cái áo có số đo trung bình kia không phù hợp với bọn ta, chỉ có cái này thôi. Hay là giờ chúng tôi quay lại tính toán cách khác xem sao.” Xoắn xích đem khăn tắm che trước ngực mình, Lâm Lôi và Lý Vân Vân bị Phùng Thư Nhân đẩy đến trước mặt Cổ Dục. Sau đó Lâm Lôi vội vàng giải thích.  

Quả thật lúc nãy trong lúc tắm cô ấy đã thấy có rất nhiều nữ nhân nhìn mình và Lý Vân Vân, bây giờ ra tới đây cảm giác hình như lại càng nhiều hơn.  

Mà nữ nhân nhìn còn tốt, ánh mắt mặc dù hiếu kỳ, kinh ngạc, hâm mộ, ghen ghét nhưng lực sát thương không lớn. Còn ở đây lại có nhiều nam nhân nhìn như vậy, mà ánh mắt của họ, nhìn rất là kích động.  

“Không có việc gì, nhìn rất đẹp. Bây giờ chúng ta ở đây ngâm một chút hay là đi ra ngoài trời ngâm? “ Nghe lời nói của Lâm Lôi, Cổ Dục lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, sau đó vừa cười vừa nói với các cô ấy.  

“Vẫn nên đi ra ngoài đi, tôi nghe nói bên ngoài có cái hồ nhỏ.” Có thể là bị ánh mắt mọi người nhìn nên có cảm giác không được tự nhiên nên Lâm Lôi và Lý Vân Vân liếc nhau một cái, sau đó Lý Vân Vân nhỏ giọng nói.  

“Vậy thì đi thôi!” Nhìn hai người thẹn thùng, Cổ Dục cũng cười một cái rồi sau đó cùng các cô ấy đi ra khu vực suối nước nóng ngoài trời. Dọc theo con đường, những nam nhân ở đó nhìn Cổ Dục với ánh mắt không mấy thiện cảm, bọn họ hận không thể tới đó thay vị trí của Cổ Dục.  

Chẳng qua đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua của bọn họ thôi. Nhìn thấy thân hình của Cổ Dục, giống như là báo săn, cơ bắp cường tráng, vẫn chưa có một người nào dám chạy lại kiếm chuyện.