Bây giờ chỉ câu lên được một lần thăng cấp nước giếng thì hiệu quả đã là 1:30, một lần câu lên đất thì cũng là 1:30, vậy thì sau này thì sao?  

Còn lên 10 lần? 100 lần thì sẽ thế nào?  

Chẳng lẽ có thể thăng cấp đến tỉ lệ 1:300? 1:3000? Tất nhiên, Cổ Dục đoán chuyện này có lẽ không thể xảy ra.  

Thế nhưng nếu là 1:1000, vậy thì quá khủng rồi. Nhân sâm trồng một năm tương đương một ngàn năm. Vốn dĩ hắn còn đang suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền mà Hứa Cẩm nói, bây giờ nhìn lại… kiếm cái rắm! Đi câu cá thôi!  

"Mới sáng mà tiểu Dục lén lút làm gì trên lầu vậy nhỉ?"  

Cổ Dục đem một con cá tráp đen ném vào trong ao cá thì đi lên lầu. Lúc này Lâm Lôi đang cầm cây lau nhà có chút hiếu kỳ nhìn lên cửa sổ lầu hai phòng của Cổ Dục, cô có chút nghi hoặc hỏi.  

"Sao nào? Mới không thấy một xíu đã nhớ hắn rồi à?” Thấy Lâm Lôi hiếu kỳ như vậy, Lý Vân Vân ở bên cạnh cũng buông lời trêu ghẹo.  

“Đừng nói nhảm, tôi chỉ là hiếu kỳ mà thôi.” Liếc Lý Vân Vân một cái, Lâm Lôi nhỏ giọng nói.  

“Chú!” Đúng lúc các cô đang ở đó trò truyện, lúc này Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi cũng từ bên ngoài chạy vào. Nhưng khi nhìn xung quanh không thấy Cổ Dục. Hai cô bé lập tức muốn chạy lên lầu, nhưng lúc này lại bị Lý Vân Vân gọi lại.  

“Phi Phi! Tú Tú! Đừng đi lên lầu quấy rầy chú, chú ấy đang bận. Các con làm bài tập đi, một hồi sau chú ấy xuống sẽ chơi cùng các con.”  

"A.” Nghe Lý Vân Vân nói, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi rất ngoan ngoãn gật đầu một cái, tiếp đó bọn chúng lập tức ngồi trước bàn trà bắt đầu làm bài tập.  

Mà lúc này Cổ Dục ở trên lầu làm gì chứ?  

Cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là đang trồng nhân sâm rồi!  

Buổi sáng hắn mới câu được mảnh đất thăng cấp, nên đã có chút không chờ đợi được. Nhưng mà suy nghĩ đến việc ao cá đang trống trơn, cho nên hắn quyết định câu cá xong mới đi lên lầu  

Tiếp đó thì bắt đầu trồng nhân sâm trên mảnh đất trong không gian.  

Trồng nhân sâm thật sự cũng không phiền phức lắm. Bởi vì là trồng bên trong không gian, ý thức của Cổ Dục chính là hóa thân của thần. Hắn cũng không cần chân chính tiến vào trong không gian. Đương nhiên, hắn muốn đi vào thì cũng không thể được.  

Tuy nhiên, lúc này hắn chỉ cần dùng ý thức điều khiển, tiếp đó thì có thể đào hố rồi đem nhân sâm đặt vào, kế tiếp lấp lại đất, tưới thêm chút nước, vô cùng dễ dàng.  

Thuận tiện thì thuận tiện, nhưng khó khăn ở chỗ cần phân theo từng loại. Hiện tại những thứ này, người bình thường không thể nào đụng đến, những thứ này đều là tiền hết đó! Cho nên Cổ Dục phải kiên nhẫn từng chút một. Cứ như vậy, mãi cho đến lúc mười giờ Cổ Dục mới làm xong, sau đó hắn đi rửa mặt. Từ trên lầu đi xuống hắn thấy hai cô nhóc đang ở trên bàn làm bài tập, xem thử quyển bài tập này hắn có cảm giác đầu mình có chút đau.  

Cùng hai cô nhóc này chơi thì cũng có thể, nhưng dạy chúng làm bài tập…. Ài! quên đi.  

Đang khi Cổ Dục muốn kiếm cớ né đi một lúc thì thấy Phùng Thư Nhân đang chạy như bay từ bên ngoài vào.  

“Chú! Chú! Không xong rồi!” Nhìn cô tràn đầy vẻ hoảng hốt, Cổ Dục đều ngẩn ra, có chuyện gì mà không xong. Là cô ấy không xong hay là mình không xong?  

“Từ từ mà nói, xem như có chó rượt cô thì khi cô tiến vào nhà của tôi chó cũng không dám vào đâu.” Cổ Dục cũng không phải nói chơi, nhà hắn có Vua Núi, chính là tinh hoa của vua chó và vua Sói hợp lại. Đừng nói là chó nhà, mà ngay cả khi Cổ Dục tiến vào trong rừng thì hắn còn không thấy được động vật họ chó lảng vảng xung quanh.  

Bởi vì những động vật có thể nghe thấy mùi của Vua Núi gồm có hổ đông bắc, gấu nâu, đại bàng vàng, thậm chí cả con chồn gấu hiếm hoi hắn cũng dã từng gặp qua. Thế nhưng mà động vật họ chó thì ngay cả một lần cũng chưa từng gặp qua, đừng nói là hồ ly hắn cũng chưa tận mắt thấy.  

Cái này có thể thấy được Vua Núi có quyền lực uy hiếp mạnh mẽ biết bao nhiêu.  

“Không phải chó rượt, nếu là vậy thì tôi đã đá bay nó rồi. Là có người tới quậy phá!” Nghe Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân khoát tay hắn, tiếp đó vội vàng nói.  

“Quậy phá!” Nhìn dáng vẻ kích động của cô, Cổ Dục đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút khó hiểu mà chớp chớp mắt.  

Quậy phá ai? Ai tới quậy? Bây giờ cũng không phải thời điểm mọi người rảnh rỗi, cũng không có ai ở nông thôn mở họp chợ, ở đâu ra quậy phá! Tới quậy phá nhà hắn sao?  

Không ai biết tên ngu này là ai à! Phải biết rằng cá trong ao của hắn là giá cả trên trời, những người kia nếu đến quậy phá hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ cần đi câu thì đâu lại vào đấy. Thế nhưng một số người nếu giống như Cổ Nhạc Thành tìm tới nhà hắn, có lẽ bọn họ sẽ phải vô tù ngồi mục xương.  

“Ai da! Chú cứ đi theo tôi sẽ biết.” Nhìn Cổ Dục có lẽ không tin lắm, Phùng Thư Nhân lập tức kéo tay Cổ Dục chạy về phía của thôn.  

Khi bọn Cổ Dục tới cửa thôn thì phát hiện ở đó đang có một đám thôn dân vây quanh, còn không ngừng chỉ chỏ. Khi họ nhìn thấy Cổ Dục đến, những người này đều thay đổi nét mặt hướng về Cổ Dục chào hỏi, tiếp đó chủ động nhường ra vị trí để cho Cổ Dục tiến lên xem.  

Khi Cổ Dục đi tới trước mặt nhìn thật kĩ thì hắn càng choáng váng.