"Phù! Cuối cùng cậu cũng về rồi, còn có cả cô Tống nữa à!" Nhìn thấy Cổ Dục, Lâm Lôi ở bên này lập tức ra đón, cô thực sự sợ làm chậm trễ việc của Cổ Dục. Phải biết là chuyện làm ăn của Cổ Dục rất lớn, những con số kia cô nằm mơ giữa ban ngày cũng không dám mơ đến. Nếu mà cô có chiêu đãi khách sơ xuất, không cần Cổ Dục nói chính cô cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng trách.  

"Không có việc gì đâu, chị không cần khẩn trương như vậy." Nhìn thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của cô, Cổ Dục vỗ nhẹ vai cô nói rồi sau đó đi vô phòng.  

"Chào anh bạn trẻ! Cậu chính là Cổ Dục đây sao." Nhìn thấy Cổ Dục tiến vào lúc này ông cụ trong nhóm người cũng cười nói.  

"Vâng ạ! Mọi người đến để xem nguyên liệu nấu ăn đấy ư, vậy thì mời đi theo cháu ạ!" Cổ Dục không quen biết mấy người này nên cũng không trò chuyện mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.  

Mà sau khi nghe Cổ Dục nói vậy mấy người kia cũng ở trong lòng âm thầm gật đầu.  

Bởi vì Cổ Dục càng biểu hiện bình tĩnh, không thèm để ý, càng nhanh cho bọn họ kiểm tra nguyên liệu nấu ăn thì càng cho thấy Cổ Dục đối với nguyên liệu nấu ăn của mình rất tự tin. Đây cũng là điều mà bọn họ muốn thấy.  

Năm người đi theo Cổ Dục lên tầng hai, vừa lên thì bọn họ nhìn thấy có rất nhiều loại hải sản.  

Thế nhưng những loại hải sản này là Cổ Dục giữ lại để chính mình ăn. Hắn chính là thích ăn tôm hùm, bào ngư, cua với các loại tôm.  

Nói đến hải sản thì thực ra Cổ Dục cũng không phải là ưa thích ăn cá. Dù con cá đó đặc biệt đến đâu thì hắn cũng không thích ăn. Sò, hến thì còn có thể nhưng ăn chúng lại quá phiền phức đi. Đặc biệt là các loại ốc biển, hắn đặc biệt không thích ăn nhất.  

Cho nên đây chính là kho chứa đồ ăn của hắn. Nhưng khi thấy các loại hải sản thì mọi người đều rất ngạc nhiên, mấy loại hải sản này kích thước thật sự bự một cách khó tin.  

Nơi này không có con tôm nào nhỏ hơn 30cm. Con tôm hùm kia nặng khoảng 4 ký đi, còn cả đám bào ngư kia đều to bằng một bàn tay người lớn, thế này thật sự quá sức tưởng tượng rồi!!!  

"Cá đù vàng mà mọi người muốn xem ở đây." Nhìn thấy mấy người kia một mực nhìn chằm chằm vào đồ ăn dự trữ của hắn nên Cổ Dục mở lời nhắc nhở bọn họ một câu.  

"Hả, à!" Nghe thấy Cổ Dục nói xong thì mấy người này mới phản ứng lại đồng thời cũng lộ ra vẻ khiếp sợ. Sau đó bọn họ đi tới phòng để thủy sản quý báu của Cổ Dục. Vừa tiến vào phòng thì họ lập tức thấy những con cá đù vàng kia.  

Bây giờ Cổ Dục đã có gần 30 con cá đù vàng, mỗi một con kích thước bự một cách bất thường. Lớn nhất tầm 8 ký rưỡi đến 9 ký, nhỏ nhất cũng tầm 7 ký tới 7 ký rưỡi. Mấy con cá đù vàng đang ở trong vạc nước bơi lên lộ ra thân thể tuyệt đẹp.  

Những con cá này có phải là cá sống trong tự nhiên hay không thì chuyên gia chỉ cần liếc một cái là nhìn ra. Nhưng mà sau khi nhìn ra xong thì bọn họ đều ngạc nhiên và nghi ngờ. Bọn họ có thể xác định là những con cá này đều sống trong tự nhiên, nhưng vì cái gì những con cá đó có thể sống trong vạc nước này? Vì cái gì mà kích thước lại lớn như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì?  

"Cá đù vàng mà mọi người muốn xem đều ở trong đây. Mọi người tự nhiên xem nhưng nếu muốn bắt lên thì phải thương lượng giá xong rồi tính tiếp." Cổ Dục gõ bể cá đù vàng rồi nhìn năm người trước rồi lộ ra dáng vẻ của dân kinh doanh nói.  

Thực ra hắn cũng không thích giao tiếp với người của chính phủ bởi vì trong lúc đối thoại lúc nào cũng dễ dàng xuất hiện tình huống nịnh nọt, tâng bốc các kiểu. Cũng giống cái gã chó săn lần trước, đầu gối hắn mềm thì thôi đi còn muốn kéo Cổ Dục xuống giống như hắn. Quỳ cái đầu hắn, không biết tên này bây giờ bị xử lý thế nào.  

"Loại cá đù vàng chất lượng như vậy đúng là hiếm thấy, kinh phí mua nguyên liệu chiêu đãi khách nước ngoài thì không cần cậu phải giảm giá, cho nên cậu cứ yên tâm vấn đề này. Thế nhưng tiền này thì cũng cần cậu phải nộp thuế đầy đủ mới được.” Nghe Cổ Dục nói xong, ông cụ cười nhẹ rồi nhìn về phía Cổ Dục nói tiếp.  

"Đây là chuyện tất nhiên ạ." Dù sao cũng muốn kiếm tiền từ chính phủ, hiển nhiên sẽ khác với giao dịch ngầm giữa hắn và Khổng Hạo Văn. Việc nộp thuế là điều hiển nhiên Cổ Dục nên làm, dù sao đó cũng là đang ủng hộ xây dựng quốc gia mà.  

"Vậy là tốt rồi." Qua điều này ông thấy được tam quan Cổ Dục rất chín chắn, ông cụ cũng lui ra. Sau đó để một cô gái đi lên, thực ra người này mới là người dẫn đoàn. Cô ấy là trưởng ban quản lý chuyên chịu trách nhiệm về các bữa tiệc của quốc gia, chủ yếu phụ trách về việc giá cả.  

Bởi vì trước khi tới đây thì cô ấy đã gọi điện nói chuyện với Khổng Hạo Văn cũng biết giá con cá này ở mức nào nên lúc ra giá cô ấy cũng không có ý hạ giá thấp xuống.  

Họ thống nhất ra giá là một con cá trên tám ký trở lên có giá là 400.000 tệ.  

Mặc dù cái giá này kém giá mà người ngoại quốc kia đưa ra khá nhiều. Dù sao người ta cũng là hoàng tử chịu bỏ ra cái giá 200.000 đô la để mua loại cá này về ăn, nếu mà đổi ra nhân dân tệ thì bao nhiêu đó hơn một triệu tệ lận.  

Nhưng mà Cổ Dục không để ý đến những thứ đó. Bởi vì hắn biết nếu hắn giao dịch với vị hoàng tử kia thì chỉ là giao dịch được một lần nhưng nếu hắn cùng chính phủ giao dịch thì đây sẽ một giao dịch lâu dài.  

Hơn nữa quan trọng nhất là nếu hắn giao dịch với người làm trong chính phủ thì hắn làm nhiều việc khác sẽ thuận tiện hơn.  

"Có thể." Giá tổng cộng là 400.000 tệ, sau khi xác định giá xong thì cô gái kia làm việc rất nhanh, trực tiếp chuyển tiền cho Cổ Dục. Số tiền này Cổ Dục sẽ nhớ kỹ để còn đi nộp thuế nữa. Nhưng mà hắn bán thủy sản chính mình nuôi dưỡng nên có miễn giảm một phần, để cuối năm hắn kiểm tra lại xem sao.