*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đúng là mỹ vị nhân gian! Anh bạn à, những món ăn này đều nhờ tay nghề nấu nướng của cháu nên mới ngon đến như vậy. Đúng là vô cùng xứng đáng với câu độc nhất vô nhị mà cụ Tống nói." Tôn Lập Xuân sờ lấy cái bụng nhô lên của mình rồi đưa ngón cái hướng về phía Cổ Dục dành những lời khen ngợi cho hắn.  

Phải biết rằng, kể từ khi ông học nghề thành danh tới bây giờ thì ông chưa từng ăn no đến như vậy. Không thể không nói, nguyên liệu nấu ăn của Cổ Dục rất tươi ngon, thủ pháp cùng cách chế biến đồ ăn của hắn càng tuyệt diệu, nếu mang ra so sánh có khi chàng trai trẻ này còn giỏi hơn cả ông.  

"Chính xác thì đây mới là món ăn đỉnh cao của Trung Quốc." Lúc này thì người đề nghị thử thêm những món hải sản khác khi nãy, hắn trầm tư một chút rồi nói.  

Đoàn người năm thành viên này kỳ thực ai cũng có chức vụ riêng.  

Tôn Lập Xuân là bếp trưởng, nhiệm vụ là đánh giá nguyên liệu. Hai người trung niên kia là học trò của ông, có nhiệm vụ là chế biến món ăn. Người nữ kia phụ trách bảo đảm hậu cần, cũng là người của chính phủ. Người cuối cùng cũng không phải là người bình thường, ông là nhà đánh giá mỹ thực nổi tiếng nhất ở Trung Quốc.  

Có thể chinh phục được đầu lưỡi của ông ấy đồng nghĩa với việc chinh phục được phần lớn đầu lưỡi của người khác. Mặc dù nói Trung Quốc rất lớn, năm sông bốn biển, các địa phương khác nhau sẽ có khẩu vị riêng biệt. Có người thích ăn mặn nhưng không thích ngọt, có người thích cay nhưng không thích mặn, đủ kiểu người có khẩu vị khác nhau. Nhưng không thể không nói, đồ ăn ngon thì đến chỗ nào cũng là đồ ăn ngon.  

Cổ Dục vẫn luôn tự tin tay nghề của mình, nếu món ăn của hắn làm ra mà không có người ăn. Một là người đó bị dị ứng hay mắc phải vấn đề gì khác, hai là người đó chưa từng ăn qua món ngon trên đời.  

Cổ Dục chính là người có thể đem những nguyên liệu này, chế biến thành món ăn hạng nhất mang lại hương vị mà bạn thích nhất.  

"Mặc dù nói hơi trễ một chút nhưng chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ." Nhìn thấy mọi người đều bị nguyên liệu nấu ăn và tay nghề của Cổ Dục chinh phục, người phụ nữ kia cũng mỉm cười rồi chủ động đưa tay ra bắt tay với Cổ Dục.  

Kế tiếp là phần ký hợp đồng chính thức. Lúc Lâm Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân đang lau dọn bàn ăn thì người nữ phụ trách cũng lấy hợp đồng ra đưa cho Cổ Dục.  

Cổ Dục không hiểu nhiều về luật pháp lắm nhưng mà may mắn là có Tống Mính kế bên, cô ấy có thể giúp Cổ Dục kiểm tra lại hợp đồng. Lúc xác định xong hợp đồng không có vấn đề gì nữa thì hai bên đều ký tên vào hợp đồng. Đồng thời cũng dùng điện thoại chụp lại một tấm hình ký kết hợp tác, sau cùng hợp đồng hợp tác coi như hoàn tất.  

Kỳ thực muốn cung cấp hàng hoá cho chính phủ cũng không đơn giản như vậy, đúng ra còn phải đi kiểm tra nguồn nước nơi những vật này sinh sống, còn phải tiến hành đo lường các kiểu. Nhưng mà nhờ vào quan hệ của ông Khổng Hạo Văn, nên tất cả đều được miễn đi.  

Lúc Cổ Dục ký xong ba bản hợp đồng thì bắt đầu từ bây giờ hắn đã trở thành người chuyên cung cấp hàng cho chính phủ.  

Có được mối quan hệ này khoác lên người thì người có thể đến tìm hắn gây sự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.  

Đương nhiên là không tính mấy tên du côn đầu đường xó chợ rồi, bọn họ có biết cái gì  gọi là thương gia của chính phủ đâu.  

Nhưng ít ra trên thương trường thì có thể không cần quan tâm.  

Có cái vòng bảo hộ này rồi thì chỉ số an toàn của Cổ Dục cũng tăng lên rất nhanh.  

Khi ký xong ba bản hợp đồng thì cuối cùng trên mặt Cổ Dục cũng nở nụ cười. Mà lúc này Tôn Lập Xuân cũng tiến lại gần Cổ Dục.  

"Anh bạn trẻ à! Tay nghề tuyệt diệu của cậu nếu cứ nhất quyết ở chỗ này thì có chút lãng phí đấy. Hay là cậu có muốn đến làm ở Quốc Tân Quán không? Tôi có thể đảm bảo cháu có thể làm bếp trưởng, mài giũa tình cảm mấy năm nữa thì cháu có thể tiếp nhận vị trí của tôi."  

"Sư phụ…", " Ông Tôn?" Nghe thấy Tôn Lập Xuân nói vậy, bốn người đi theo ông không khỏi khiếp sợ lập tức nhìn về phía ông.  

Mặc dù kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng khi mấy người này bình tĩnh lại đều không có nói gì thêm.  

Nói chính xác thì vị trí của cụ Tôn bây giờ, chính là đầu bếp đứng đầu trong cả nước.  

Ở vị trí này ông cụ có thể gặp mặt được mấy vị lãnh đạo cao cấp, còn có quan hệ với mấy vị lãnh đạo cũng không tệ.  

Đối với bất kì người nào có dã tâm mà nói, đây cũng là một vị trí hiếm có.  

Mặc dù không kiếm được quá nhiều tiền, chỉ là nhận trợ cấp từ Bộ ngoại giao. Thế nhưng với cái danh tiếng này, tiền đối với ông cụ mà nói chẳng qua là một dãy các con số.  

Mỗi năm đều có người đỏ mắt mong chờ vị trí của cụ Tôn thuộc về mình, nhưng bọn họ đều không thể có được.  

Nhưng ngay vào lúc này, cụ Tôn lại bài tỏ rằng Cổ Dục có thể kế thừa vị trí của mình. Không thể không nói, trong mắt người khác chuyện tốt như vậy chẳng khác nào tự nhiên có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy.  

Nhưng xem kỹ lại thì tài năng nấu ăn của Cổ Dục cũng thật sự rất tốt.  

Nhưng Cổ Dục lại lắc đầu, từ chối ý tốt của cụ Tôn.  

“Cụ Tôn à! Thôi bỏ đi, con người tôi lười quen rồi, không thể chịu được cảnh ngày nào cũng bận rộn tứ phía. Hơn nữa chỗ này của tôi không tốt sao? Mỗi ngày muốn làm gì thì làm, còn có thể kiếm tiền, thật sự rất tốt rồi!”