“Nào! Chúng ta đi về nhà thôi.” Cổ Dục dẫn theo Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cùng lên xe đi về nhà.  

Nhưng mà, khi hắn khởi động xe thì lại phát hiện ánh nhìn chăm chú của Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, bọn chúng đang quan sát một góc trong sân của khu nhà cán bộ cơ quan kiểm lâm đang sinh sống.  

Cổ Dục đưa ánh mắt nhìn theo ngay lập tức hiểu rõ hai đứa nhóc tinh quái này đang nhìn cái gì.  

Ở trong một góc sân của đại viện được đặt nhiều loại dụng cụ và máy tập thể dục. Nào là dụng cụ bước đi, xà đơn, xà đôi, các loại bánh xe với kích cỡ khác nhau… ngoài những thiết bị tập thể dục dành cho người lớn ra thì còn có một số đồ chơi dành cho các bạn nhỏ. Trong đó, cái cầu thang trượt cực lớn kia đã được Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi tăm tia nãy giờ.  

Cái cầu thang trượt này không giống như cái Cổ Dục hay chơi lúc nhỏ, loại lúc nhỏ hắn chơi chỉ có đơn giản một mặt để trượt, còn loại này lại có rất nhiều mặt không lo bọn nhỏ giành giật nhau. Với lại, nhìn hình dáng của nó giống như loại mà người ta hay dùng trong khu suối nước nóng hắn đã từng tới chơi, có cao có thấp, có xoay vòng quanh cột, có dạng thùng tròn… hầu như loại nào cũng có.  

Ngoài cái cầu trượt này ra thì bên cạnh còn một vài đồ chơi xinh đẹp khác, còn có vòng quay có vài ghế ngồi đơn giản. Những thứ này đối với trẻ em trên trấn chẳng tính là xa lạ gì cả.  

Căn bản hắn từ nhỏ đã chơi chán rồi, dù có cho cũng không thèm chơi nữa. Nhưng đối với những đứa trẻ như Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi mà nói thì dù có chơi cả ngày cũng không đủ.  

“Thôi được rồi! Đừng nhìn nữa, chúng ta cùng đi mua một bộ về nhà chơi nha.” Nhìn điệu bộ khao khát của hai đứa nhỏ, Cổ Dục nở nụ cười cưng chiều mà nói.  

“Chú à! Chúng ta thật sự sẽ mua về chơi sao?” Chỉ mới nghe Cổ Dục nói vậy thôi mà hai mắt Cổ Tú Tú đã không ngừng phát sáng, âm thanh hưng phấn hướng về phía Cổ Dục hỏi không ngừng.  

“Đương nhiên là sự thật, đi thôi!” Thấy dáng vẻ hưng phấn của hai đứa nhỏ, Cổ Dục cũng không để ý nữa, nhanh chóng khởi động xe rồi rời đi.  

Tất nhiên là trước khi đi hắn cũng đã tìm kiếm xem thử nên mua mấy món đồ chơi này ở đâu.  

Bây giờ đặt mua trên mạng vẫn sẽ thuận tiện nhất, nhưng mà cần phải chờ mất mấy ngày để bên giao hàng gửi đến bưu điện. Đã vậy còn phải mất công chạy một chuyến đi lấy mang về, thật là phiền phức. Cho nên Cổ Dục quyết định chạy tới chợ tìm mua một bộ cho nhanh.  

Chạy được một đoạn thì Cố Dục đánh tay lái rẽ qua con đường khác rồi chạy tới cửa hàng bán đồ chơi ở trên trấn. Cổ Dục nhìn vào cách bày trí của cửa hàng, đúng là không thể không nói cửa hàng này có đủ các loại đồ chơi. Từ lớn tới nhỏ, từ xấu tới đẹp cái gì cũng có. Quan trọng là có muốn mua hay không mà thôi.  

Sau khi nhìn quanh cửa hàng, tất nhiên là có món đồ Cổ Dục muốn mua cho hai đứa nhỏ. Nhưng mà khi nhìn thấy những đồ vật khác, Cổ Dục sờ tay lên cằm suy nghĩ một chút. Đằng nào cũng phải dùng đến tiền hay là mua món đồ gì đó báo đáp mấy người trong thôn luôn cũng được.  

“Chao ôi! Thực sự không biết nói gì cho đúng, làm phiền cậu rồi.” Cổ Lập Quốc nhìn những dụng cụ đang lắp đặt trước mắt này, không nhịn được mà kéo tay Cổ Dục nói. Nghe được lời trưởng thôn nói, mọi người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ và tán thưởng, Cổ Dục lấy tay sờ đầu cười.  

Nhìn những thiết bị đang lắp đặt, Cổ Dục thuận miệng trả lời: “Trưởng thôn, không có việc gì đâu, tôi cũng là một phần tử trong thôn, giúp thôn mua một ít đồ cũng là điều nên làm.”  

Đúng vậy, hắn không chỉ mua cầu trượt, xích đu cho trẻ con. Mà ngay cả những thiết bị rèn luyện thân thể cho người già hắn cũng mua.  

Trước khi mua hắn đã gọi một cuộc điện thoại cho Cổ Lập Quốc để xác nhận trong thôn còn chỗ để hay không, nếu đến lúc mua xong mà không có chỗ để thì phiền toái.  

Sau đó hắn triệu tập những người cốt cán ở trong thôn họp một lần. Cuối cùng quyết định đem những thiết bị này đặt ở dưới cây đại thụ ở cửa thôn.  

Lúc bình thường, chỗ này cũng là trung tâm hoạt động của không ít người trong thôn.  

Ở đây, mấy ông lão thì thích đánh cờ, phụ nữ thì thích lảm nhảm việc nhà, vừa hay đối diện là quán ăn nhỏ duy nhất trong thôn. Kỳ thật hắn cũng muốn đem mấy thứ đó để ở chỗ này, bởi vì đây cũng coi như là mời chào khách hàng không phải sao?  

Sau khi xác định vị trí, ngay lập tức Cổ Dục liền mua toàn bộ máy tập thể dục, trực tiếp cho chở tới. Những thiết bị này là bảo hành trọn đời nên không cần lo lắng vấn đề hư hại.  

Đương nhiên, cũng phải có một chút đề phòng với những kẻ nghèo kiết xác sẽ đem phá những thứ này bán lấy tiền. Người trong thôn không có khả năng nhưng thôn khác thì không nói chính xác được.  

Tuy nhiên việc này Cổ Dục chỉ phụ trách xuất tiền, còn tình hình cụ thể thì phải xem ý kiến của thôn trưởng Cổ Lập Quốc.  

Thật ra lắp đặt những đồ này rất nhanh, chẳng qua là đem những thiết bị này cố định ở một vị trí, sau đó đóng đinh là được. Hơn nữa người ta cũng có dụng cụ để lắp đặt riêng, tốc độ cũng nhanh hơn.  

Sau khi mọi thứ ở trong thôn đều chuẩn bị xong, Cổ Dục cũng trở về nhà. Chẳng qua khi vừa về đến trước cửa, hắn đã thấy một đám nhóc đang tụ tập xung quanh đó.  

Lúc này những đứa nhóc đều nhìn sân nhà Cổ Dục với vẻ hâm mộ.  

Hiện tại các món đồ chơi trong nhà hắn đều hoạt động tốt. Ngoại trừ lúc đầu hắn nhìn trúng loại cầu trượt có nhiều mặt trượt ra, Cổ Dục còn mua thêm xích đu, bập bênh. Còn có một thiết bị quay Cổ Dục cũng không biết gọi là gì, nhưng mỗi loại hắn đều mua.  

Ngoài ra, hắn còn đặc biệt mua một cái khung bóng rổ.  

Đúng vậy, chỉ có một cái khung bóng rổ không phải cái loại có giá đỡ, hắn dự định gắn ở nhà hắn.