Đề cử quyền sách "Nhân sinh hung hãn" đọc giả có thể đi xem  

Chương 240: Hổ dữ xuống núi  

Sáng sớm hôm nay, Cổ Dục hết thảy vẫn như cũ. Nhưng trong lúc hắn nằm trên ghế salon nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân bận bịu làm việc, chuẩn bị mở đầu một ngày mới sống như cá mặn. Lúc này, toàn thôn bắt đầu rung động, có tiếng hò hét loạn xạ cả một vùng.  

“Chuyện gì vậy nhỉ?” Nhìn người trong thôn đều vội vàng hoảng loạn, có người chạy về phía nhà hoặc là chạy về phía rừng rậm ở phía sau thôn, Cổ Dục không khỏi hơi nghi hoặc thầm nói.  

“Tiểu Dục! Các cháu có ở nhà không đó!” Khi Cổ Dục đang nghi hoặc không hiểu thì lúc này âm thanh của ông Kiến Quân từ đằng xa truyền tới. Tiếp đó ông ấy vô cùng lo lắng chạy vào sân nhỏ của nhà Cổ Dục.  

“Ông! Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Cổ Dục nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của Cổ Kiến Quân, hơi nghi hoặc hỏi.  

“Mấy đứa ở nhà là tốt rồi! Có hổ… hổ Đông Bắc xuống núi rồi.” Nhìn thấy mọi người bao gồm Phùng Thư Nhân đều ở trong nhà của Cổ Dục thì lúc này Cổ Kiến Quân thở dài một hơi, sau đó đáp lời. Nghe được lời của ông, Cổ Dục cũng ngạc nhiên một chút, có hổ xuống núi à?  

Hổ ở chỗ này cũng chỉ có thể là hổ Đông Bắc, thế nhưng số lượng hổ Đông Bắc hoang dã là cực ít. Số hổ Đông Bắc hoang dã bây giờ sau năm 1999 trở đi đã giảm xuống năm đến bảy con. Đương nhiên ở đây đang nói tới là ở Trung Quốc.  

Mặt khác ở lãnh thổ nước Nga sẽ nhiều hơn một chút, dù sao nơi đó đất rộng người thưa.  

Mà coi như bây giờ việc chăm sóc bảo tồn làm có tốt, thế nhưng số lượng hổ Đông Bắc hoang dã ở núi Đại An Lĩnh cũng tuyệt đối không vượt quá năm mươi con. Trong một khu rừng lớn như thế thì năm mươi con hổ là có đủ đồ ăn, bọn chúng không cần phải xuống núi!  

“Đi thôi! Cháu cũng đi xem thế nào.” Nghĩ tới đây, Cổ Dục cũng đứng dậy, đi lên lầu lấy cung tên của hắn, sau đó nói với Cổ Kiến Quân.  

“Được rồi, đi thôi!” Cổ Kiến Quân hơi do dự nhìn Cổ Dục, sau đó cũng nhẹ giọng đáp.  

Mặc dù theo lý thì không nên để Cổ Dục đi mạo hiểm, thế nhưng sau khi ông nhớ lại một màn thần kỳ trong rừng của Cổ Dục, ông không khỏi bị ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý.  

“Hai đứa mày giữ nhà! Vua núi đi theo nào.” Thấy Cổ Kiến Quân đồng ý, Cổ Dục cũng hô với Vua bầu trời và Bạo Quân một tiếng, sau đó nhanh chóng dẫn vua núi rời khỏi nhà.  

Đi theo Cổ Kiến Quân, hai người Cổ Dục nhanh chóng đã đến phía ngoài bìa rừng. Hắn nhìn xa xa đã thấy được không ít thôn dân trẻ tuổi cầm các loại đòn gánh của nhà mình. Phía xa tụ họp lại thành một nhóm, sau khi những người này thấy Cổ Dục và Cổ Kiến Quân đến cũng chủ động nhường vị trí để hai người vào trong vòng..  

“Thấy không? Chính là nó!” Sau khi vào trong vòng người, Cổ Kiến Quân chỉ vào trong bụi cỏ ở nơi xa, không thể không nói rằng hoa văn của con hổ thật sự rất đặc sắc. Nếu như Cổ Kiến Quân không chỉ cho Cổ Dục vị trí kia thì hắn thật khó để phát hiện dấu vết của con hổ.  

Tuy nhiên, điều khiến cho Cổ Dục hơi nghi hoặc một chút đó là sau khi ngửi được mùi của con hổ, Vua núi rất căng thẳng, thậm chí có một chút ở vào tư thế tấn công. Nhưng đi đến gần vị trí rồi thì tư thế tấn công lại trở thành trạng thái phòng thủ.  

So với mũi con người thì mũi của loài chó dễ sử dụng hơn nhiều, Cổ Dục nhớ rõ rằng trước đây vua núi cũng từng xuất hiện tình huống như vậy. Hình như lần trước là gặp ba mẹ con gấu nâu, vậy nên bây giờ nó như này có phải là cho thấy cái con xuống núi đó có thể là…  

“Cháu đi xem một chút đây.” Nghĩ tới đây, Cổ Dục vỗ đầu Vua núi. Sau đó chuẩn bị chậm rãi tiến lên, nhưng Cổ Kiến Quân không để cho hắn làm vậy khi nhìn động tác của Cổ Dục, ông vội vàng ngăn Cổ Dục lại. Đúng là “nghé con mới sinh không sợ cọp”, đây chính là hổ Đông Bắc hoang dã đó!  

“Không có việc gì đâu ông! Con hổ đó rất có thể biết cháu, dựa vào bản lĩnh của cháu thì ông yên tâm đi ạ!” Nhấn tay của ông lớn Kiến Quân xuống, Cổ Dục cũng hít một hơi sâu, từ từ đi đến hướng của con hổ.  

“Ôi đệt! Đó là Cổ Dục à?”  

“Hắn điên rồi hả? Hắn không muốn sống nữa sao? Đây là hổ hoang dã đó!”  

“Hắc hắc! Người có tiền chính là biết chơi. Đây là muốn nhảy trên mũi đao rồi.”  

Nhìn động tác của Cổ Dục, lúc này có không ít người trong thôn đang đứng xem đều bắt đầu trò chuyện, có chút người là thật sự quan tâm, nhưng cũng có chút là đang hóng chuyện.  

Hơn một trăm người muôn hình muôn vẻ, rõ ràng trong thôn sẽ có người ghen tỵ khi thấy Cổ Dục có tiền như vậy, chuyện như thế không thể nào tránh được.  

“Rống!”  m thanh của những người đó cũng không quấy rầy Cổ Dục được, tuy nhiên khi Cổ Dục đến gần con hổ kia thì nó lại bất thình lình gầm nhẹ lên.  

“Đừng sợ! Là tao đây.” Nghe tiếng rống của con hổ, Cổ Dục cũng giơ tay lên rồi sau đó kêu lên. Con hổ nghe được tiếng của Cổ Dục, trong mắt nó lập tức xuất hiện một tia biểu hiện giống như con người, vốn dĩ vẫn đang mở miệng gầm gừ thì lúc này nó bình tĩnh lại rồi đứng lên.  

Quả nhiên con hổ Đông Bắc này biết Cổ Dục, đây chính là con hổ mà Cổ Dục từng thấy khi đi trong khu rừng lần trước.  

“Đừng lo lắng! Tao tới giúp mày trị thương.” Tiếp đó, Cổ Dục đi ra bụi cỏ đến bên cạnh hổ Đông Bắc, hắn cũng chậm rãi nói.  

Nhìn thấy đúng là Cổ Dục, con hổ Đông Bắc nghiêng đầu một cái rồi ngã trên mặt đất. Sau đó thở hổn hển không ngừng. Mà lúc này Cổ Dục đến gần mới phát hiện trên bụng con hổ có mấy vết thương còn đang trào máu ra ngoài.