*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi ra ngoài siêu thị, nhìn ở phía xa xa, hắn thấy hình như xe của mình đang bị một đám người vây quanh.  

Nhìn thấy đám đông này, Cổ Dục không khỏi sửng sốt. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?  

Nghĩ tới đây hắn nhanh chóng bước nhanh tới phía trước.  

Nhưng mà khi hắn tới nơi hắn lại phát hiện xe của hắn cũng không có xảy ra vấn đề gì cả. Chỉ có điều bây giờ đang có một người cầm khăn voan, mặc áo ngắn tay, quần lửng bó sát người, mang một đôi giày Doudou đang tựa vào xe của hắn. Bên cạnh đó có mấy người cầm điện thoại chụp hình lại.  

Khi Cổ Dục đi tới, không biết họ đã chụp từ lúc nào nhưng thấy họ vẫn tiếp tục chụp, còn người này thì   nói to…  

“Các vị bằng hữu có mặt ở đây, trong khi các vị đang liều mạng biến xe đạp thành xe máy, xe máy thành xe lớn! Thì không nên xem thường chiếc xe đằng sau tôi đây, chiếc xe này là loại xe tốt nhất Ford F150. Nó không giống như Mercedes-Benz hay BMW, hai loại này vẫn kém xa nó đó nha. Vẻ ngoài của nó đơn giản nhưng bên trong thì cực kỳ xa hoa. Là đàn ông thì nên chọn loại xe này để đi lại, chở theo chú chó mạnh mẽ, lướt nhanh trên những con đường lộ dài. Quá tuyệt vời có phải không? Quá phấn khích rồi phải không? Các vị tôi đã nói xong rồi, xin mọi người hãy giữ vững năng lượng, kiên trì sẽ giành được chiến thắng. Cố lên!”  

Nhìn người này đang điên cuồng hô hào khẩu hiệu khiến cho Cổ Dục lặng câm nhìn mà ko biết phải làm sao. Người này dùng xe của người khác quảng cáo có vẻ rất thông thạo đấy nha. Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên làm chuyện này.  

“Thôi không tính toán với bọn họ, coi như làm việc thiện vậy.” Nở một nụ cười, sau đó Cổ Dục đẩy đám người ra rồi tiến về xe của hắn. Hắn không có nghĩa vụ phải phối hợp với bọn họ, dù sao bọn họ cũng chụp được vài tấm hình rồi. À! Chắc không phải một vài tấm đâu, dù sao nãy giờ hắn cũng đi dạo trong siêu thị rất lâu. Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để suy nghĩ nữa, bây giờ hắn phải đi về rồi.  

“ Ài! Cậu bạn này làm gì vậy, tránh xa ra một chút, cậu có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không? Nếu mà hư cậu có đền nổi hay không?” Không ngờ tới khi Cổ Dục đi lại lấy xe, đột nhiên có một người cầm điện thoại di động quay phim gọi hắn trở lại, sau đó nói chuyện với giọng điệu rất phách lối.  

“Tôi bồi thường nổi hay không hình như không có liên quan gì đến cậu? Cậu nói như xe này là của cậu vậy.” Nghe giọng điệu cùng lời nói của người kia như kiểu xe đó là của hắn, điều này khiến Cổ Dục nhíu lông mày lại, sau đó cười nhìn về phía người kia nói.  

“Này! Làm sao cậu biết xe này không phải xe của chúng tôi? Phá hư cậu bồi thường được sao?” Nghe Cổ Dục nói xong, người này tức giận chỉ vào Cổ Dục lớn tiếng la lên.  

Mà sau khi nghe hắn ta nói, mấy người phía bên kia cũng đi lại, sắc mặt khó coi nhìn về phía Cổ Dục. Nhìn dáng vẻ mấy người này, Cổ Dục cảm thấy có chút buồn cười. Nếu như hôm nay tâm trạng của hắn đang buồn bực có lẽ sẽ ở đây nói chuyện lý lẽ một trận hoặc nếu như có đánh nhau thì cũng tốt thôi. Chẳng qua hiện tại tâm trạng của hắn lại đang rất tốt cho nên hắn cũng lười quan tâm những người này.  

“Vua Núi!”  

“Uông!” Nghe thấy tiếng của Cổ Dục, Vua Núi đang ngồi bất động trong xe lập tức cử động, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm những người này. Còn Cổ Dục mặc kệ những con người với cặp mắt đang còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì xảy ra kia, hắn mở cửa ghế sau đem những đồ mới mua cất vào trong xe. Đồng thời lấy xe đẩy từ tay một người bảo vệ đang đứng giữa đám người.  

“Tôi lấy xe đẩy, cảm ơn anh!”  

“A! không có gì…” Nghe lời nói của Cổ Dục, người bảo vệ có một chút sửng sốt, sau đó tỏ vẻ đầy khinh thường những người đang quay video kia.  

Mà hiện tại không chỉ người bảo vệ này mà cả những người đang vây lại xem náo nhiệt cũng tỏ vẻ đầy chế giễu đám người này. Đám người đó lấy xe của người ta chụp hình, quay video mà còn làm ra vẻ là của mình, thật đúng không biết xấu hổ. Phương pháp mượn gà đẻ trứng này đúng là không tồi. Còn những người kia, sau khi sự việc diễn biến thành như vậy thì trên mặt xuất hiện một cái dáng vẻ… thật xấu hổ!  

Bầu không khí lúc này có thể nói là thật sự xấu hổ, thật sự là con mẹ nó quá mất mặt….  

Tuy nhiên dù có mất mặt cỡ nào thì cũng không có quan hệ gì với Cổ Dục. Sau khi đem đồ đạc cất xong, hắn cũng lên xe, bíp còi ra hiệu mọi người nhường đường sau đó lái xe chạy về thôn Cổ gia.  

Sau khi nhìn thấy Cổ Dục rời đi, lại có thêm mấy người với bộ mặt chế giễu nhìn đám cầm điện thoại quay video kia, khiến cho đám người này lại càng cảm thấy xấu hổ hơn nữa. Lát sau bọn chúng mang theo bộ mặt xám xịt rời đi.  

Thật sự quá xấu hổ, có lẽ lần sau chỗ này không thể tới được nữa rồi.  

Những người này có ra sao cũng không có liên quan tới Cổ Dục. Hiện tại Cổ Dục đang chạy xe dọc trên con đường của thị trấn để về thôn Cổ Gia. Mặc dù trên trấn không náo nhiệt như ở trong thành thị nhưng mà so với thôn Cổ Gia thì náo nhiệt hơn nhiều, trên đường cũng có rất nhiều người. Hôm nay mang theo Vua Núi ra ngoài xem như cũng không tệ.  

“Uông uông…” đang trên đường trở về, trong lúc Cổ Dục dừng lại để chờ đèn đỏ, đột nhiên Vua Núi ngồi ở bên cạnh kêu lên. Cổ Dục nhìn theo ánh mắt của Vua Núi thì phát hiện ra ánh mắt Vua Núi đang theo dõi một cái công viên khá lớn.