*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà ngoại trừ mấy cô gái thì những người khác lúc này cũng bưng lên ly rượu rồi nhẹ nhàng nhấp miệng một chút. Kết quả sau khi nhấp xong một ngụm, họ lập tức cảm thấy thật sự bất đắc dĩ. Cả đời này xem như đã sống quá vô dụng rồi, đồ ăn cực phẩm cùng rượu này đúng là cực phẩm nhân gian!  

Hai loại cực phẩm này kết hợp với nhau thật sự khiến người ta cảm giác không gian xung quanh dường như đang bắt động. Nhất là thầy Ngu, thậm chí con mắt đều có chút đỏ rồi, bởi vì ông cảm thấy sau này mình cũng không thể uống được loại rượu nào ngon hơn loại rượu này nữa.  

Nhưng ông cũng nhanh chóng khôi phục lại, bởi vì ông lập tức nghĩ tới…  

Vừa nãy ông có nói là sẽ tìm một con chó cho Vua Núi lai giống, đây chính là nói rõ ông vẫn còn cơ hội đến nơi này. Lại có cơ hội thưởng thức đồ ăn cùng rượu ngon của Cổ Dục.  

Nghĩ tới đây cặp mắt của ông không khỏi sáng lên, người bạn này ông thật sự rất muốn kết giao!  

Mặc dù các cô gái không uống rượu, nhưng mà các cô cũng có có loại đồ uống không hề kém hơn rượu.  

Sáng hôm nay Cổ Dục cố ý lấy từ không gian ra một thùng nước đào, bây giờ thì nó trở thành đồ uống của các cô gái.  

Thức ăn ngon như vậy, phối hợp với nước đào đúng là tuyệt đỉnh, thật tốt rồi, vợ chồng cầu gì hơn điều này?   

Bữa ăn trưa này ăn từ giữa trưa đến tận chiều tối.  

Người ăn trên bàn lúc đầu là một đám người, dần dần chỉ còn lại Cổ Dục, thầy Ngu, cụ Tống cùng cụ Tiết.  

Giống như Cổ Dục nói,  bệnh của cụ Tiết thì  rượu thuốc có thể chữa trị, nhưng nói là trị khỏi có thể là hơi quá. Thế nhưng làm giảm bệnh tình là vấn đề có thể thực hiện được.  

Như cụ Tiết hiện tại, cho đến bây giờ uống cũng chỉ có một chút nhưng mà sắc mặt đã hồng hào lên không ít, giống như người không có bệnh tình gì, tinh thần còn đặc biệt rất tốt.  

Thậm chí đều không cần dựa vào gậy chống đỡ, trực tiếp có thể đi lại bình thường. Tiết Thanh Huyền ban đầu còn không tin cô không hề tin tưởng rằng loại rượu này có thể trị bệnh. Thế nhưng bây giờ xem ra là cô đã lầm, thấy được sự thần kỳ này thầy Ngu ở bên cạnh uống càng thêm vui vẻ.  

Thậm chí lúc này còn vì Cổ Dục biểu diễn một chút hài độc thoại, phải biết rằng bình thường ông đều giữ kín như bưng, đều không có biểu diễn qua. Nhưng hiện tại cứ thế mà biểu diễn cho Cổ Dục xem một đoạn.  

Lúc này ông thật sự quá hưng phấn, rượu này uống quá ngon. Hơn nữa không có chút nào khiến người ta say, để cho người ta càng uống càng vui vẻ, lại kết hợp với thức ăn này. Quả là quá hoàn mỹ.  

Bản thân ông bây giờ thật sự là muốn uống đến trời đất nghiêng ngả, nhưng vào lúc này Cổ Dục lại khuyên dừng lại.  

“Được rồi! Hôm nay mọi người không thể uống thêm nữa.” Một hơi uống hết rượu trong ly, Cổ Dục cười tủm tỉm nhìn về phía ba người nói.  

“Tôi nói nè chú em, cái này chú em là không đúng đó nha, uống rượu còn không cho người ta uống thống khoái được sao?” Nghe Cổ Dục không cho uống nữa, cụ Tiết là người trước tiên nói.  

Ngay lúc này, Cổ Dục mới cảm giác được được khí phách của cụ Tiết, một người đã từng đi lính. Mà không phải là ông lão lúc nãy có vẻ gần đất xa trời.  

Khi nghe thấy Cổ Dục nói, lúc này các cô gái đang ngồi trên ghế sa lon là Tiết Thanh Huyền cùng Tống Mính đang trêu chọc con chuột hamster giáo sư Thương, lúc này không khỏi toát mồ hôi. Cụ Tiết đã hơn 80 tuổi lại gọi Cổ Dục là chú em, vậy các cô phải gọi hắn là gì!  

“Không phải không để mọi người uống thống khoái, tới đây tôi mang mọi người tới nhìn xem chỗ ngâm rượu của tôi.” Nghe lời cụ Tiết nói, Cổ Dục cũng không để bụng mà cười nói.  

Nghe xong lời Cổ Dục nói, ba người này đều cảm thấy hứng thú, đi theo Cổ Dục nhìn xem cái bình rượu lớn kia. Mà bên kia Tống Mính cùng Tiết Thanh Huyến cũng hứng thú đi theo. Khi thấy cái bình kia còn có mấy trăm lít rượu, ba người đều nuốt nước miếng một cái, trong mắt tràn đầy vẻ khao khát.  

“Rượu này của tôi rất tốt, không nồng, không đắng, khi uống xong cũng không say. Sau khi về ngủ một giấc sáng dậy không cảm thấy khó chịu, buổi sáng đứng lên cơ thể sẽ vô cùng thoải mái.Nhưng có một vấn đề chính là dược liệu của nó ở chỗ này đều đã qua rất nhiều năm, dược tính quá mạnh. Đối với cơ thể người trẻ tuổi như tôi có thể uống được một cân, nhưng ba vị thì đã đến giới hạn rồi.”  

Chỉ vào những dược liệu kia Cổ Dục vừa cười vừa nói.  

Mà nghe được Cổ Dục nói, những dược liệu này thậm chí đều có tuổi thọ trăm năm trở lên, ba người bọn họ hai mắt lập tức tỏa sáng. Vốn dĩ có một chút oán giận trong mắt, nhưng hiện tại đều đã tan biến. Trong mắt càng nhiều hơn mấy phần hâm mộ và khát vọng, những thứ này đều là đồ tốt đó nha.  

“Hôm nay mọi người không thể uống tiếp, nhưng tôi sẽ đưa tặng cho mỗi người một cân, để cho Tống Mính mang về cho mọi người. Chờ các vị trở về, mỗi ngày có thể uống một chút.”Nhìn xem ánh mắt của ba người, lòng hư vinh của Cổ Dục được thỏa mãn cực lớn, hắn cười tủm tỉm rồi nhìn về phía ba người bọn họ nói.  

Nghe được Cổ Dục nói như vậy, ba người mới đập đập miệng của mình. Mặc dù còn nghĩ muốn uống thêm, nhưng mà lúc này đã khống chế lại. Điều quan trọng nhất là, sau này bọn họ vẫn còn có thể uống loại rượu này, đây mới là điểm quan trọng.