Chương 429: Nghĩ quá nhiều  

             Chủ yếu nhất là hắn cũng có thể được ăn. Cổ Dục rất thích ăn thịt dê và thịt bò, đương nhiên hắn cũng thích ăn thịt lợn. Nhưng những thứ này dù sao cũng không phải tự mình nuôi nên hương vị có lúc cùng với những con cá, hải sản các loại vẫn có một chút khác biệt. Tuy rằng sự chênh lệch đó không lớn nhưng quả thực là có, nếu hắn thực sự tự mình chăn nuôi gia súc, như vậy quá tốt rồi. Không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể thỏa mãn khẩu vị của mình. Quả là một sự lựa chọn đúng đắn.   

             Và điều quan trọng nhất là khu vực đó không quá xa trại cá của Cổ Dục, hắn hoàn toàn có thể liên kết hai khu vực này, lúc đó sẽ thuận tiện hơn.   

             “Cháu có thể xây trang trại bò, cháu trực tiếp đầu từ mở trang trại là được. Nhưng mà cháu cũng cần mọi người nể mặt cháu một chút. Trước tiên, cháu hy vọng khu vực của cháu có thể nối liền thành một mảnh, về giá cả thì mong trong thôn hãy giảm giả một chút cho cháu mới được nha”. Sau khi suy nghĩ một lúc, Cổ Dục nói một cách chắc chắn.   

             Nghe Cổ Dục nói lời này, Cổ Kiến Quốc cũng hoàn toàn yên tâm. Hắn ta sợ rằng Cổ Dục sẽ không chấp nhận sạp hàng này, thế nhưng chỉ cần Cổ Dục bằng lòng, vậy thì tất cả đều là chuyện nhỏ.   

             Trước khi đến ông cũng đã nghĩ đến việc nên nối liền hai mảnh đất của Cổ Dục lại làm một. Còn về giá đất thì những thứ này tự nhiên sẽ không thành vấn đề.   

             “Cháu nhận thầu mảnh đất đó, ta có thể đảm bảo mảnh đất hoang liền kề 51 mẫu kia cũng sẽ giao cho cháu. Hạn mức nhận thầu cao nhất là 60 năm. Ôi… Tiểu Dục à! Lần này cháu đã giúp tôi rất nhiều rồi, tiền thuê đất này sau khi quyết toán xong thôn chúng ta cũng có thể làm thêm đường!”   

             Một mảnh đất hoang 51 mẫu công thêm mảnh đất 500 mẫu kia hết thảy 25 ngàn. Theo hợp đồng thuê đất của Cổ Dục, hắn cũng trả hết tiền hết một lần, tức là 1,5 triệu. Quả thật có một khoản tiền này, cộng thêm tiền Cổ Dục thuê đất lần trước, con đường cũ hỏng bên ngoài thôn Cổ Gia cuối cùng cũng có thể được sửa chữa.   

             Nghe được lời của trưởng thôn Cổ Gia, Cổ Dục cũng sửng sốt trong giây lát. Sửa đường? Hắn cũng có chút hứng thú với chuyện này nha…  

             Sau khi một số người dân ở Trung Quốc phát đạt, từ thời xa xưa họ đã có thói quen xây cầu và làm đường.   

             Về cầu thì Cổ Dục và thôn của hắn không cần xây, bởi vì nơi này không có sông nhiều. Hơn nữa đây cũng là công trình của chính phủ không liên quan gì đến hắn, nhưng việc sửa đường ở trong thôn thì hắn vẫn rất quan tâm.  

             Tuy nhiên khi hắn nói chuyện này với Lâm Lôi, Lý Vân Vân còn có ông Hai thì mọi người đều có chút do dự. Không phải họ phản đối, vì họ không thể phản đối những gì Cổ Dục đã quyết định. Nhưng một chút do dự là điều không thể tránh khỏi.   

             Cuối cùng, sau khi Tống Minh và Cổ Dục nói chuyện, Cổ Dục cũng hiểu tại sao họ lại phản đối.   

             “Anh nha! Chính là nghĩ quá nhiều, anh không thể dùng tư tưởng của mình yêu cầu người trong thôn đều nghe theo mình được?” Nghe Cổ Dục nói, Tống Minh qua điện thoại cũng cười đáp.   

             Thật vậy, việc phổ cập kiến thức cho mọi người trong những năm qua đã tăng, nhiều người đã bước ra khỏi quê để vào thành phố lớn, học được nhiều kiến thức tiên tiến hơn và tầm nhìn của họ cũng mở mang hơn rất nhiều.   

             Nhưng Trung Quốc vẫn luôn là một quốc gia đang phát triển, mặc dù người dân không còn phải vật lộn về cơm ăn, áo mặc . Chỉ cần bọn họ chăm chỉ một chút thì ăn no mặc ấm là chuyện dễ dàng. Nhưng rõ ràng nhiều người vẫn chưa đạt đến trình độ đó, nếu mà đạt tới mức độ đó thì cần gì phải có những đợt cứu trợ nữa chứ.  

             Do đó, nghèo thì chỉ tự lo cho bản thân. Ở trong thành phố thì còn tốt hơn một chút, nhưng ở nông thôn mặc dù người dân rất nhiệt tình. Nhưng về cơ bản thì vẫn là tuyết trước nhà ai nấy quét, đèn nhà ai thì nhà đó sáng.  

             Theo quan điểm của Cổ Dục, hắn bỏ tiền ra làm đường là để giúp đỡ hàng xóm, đó là một việc làm công đức.  

             Suy cho cùng muốn làm giàu trước hết cần phải làm đường, bởi khi đường đã hoàn thiện thì những sản phẩm trong thôn có thể mang ra bên ngoài bán, nhưng người khác nhìn vào thì lại không thấy như vậy.   

             Ông Hai hay Lâm Lôi, Lý Vân Vân cho rằng, đường này không phải đường đi của nhà họ, tại sao Cổ Dục lại phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để sửa chữa nó làm gì?   



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!