Mà con dao làm bếp được rèn theo phong cách Damascus kia sau khi bị đẩy ra, lập tức lóe lên ánh bạc. Trong mắt con lợn này rõ ràng hiện lên một tia kiêng kị. Rõ ràng nó biết thứ này sẽ gây ra nguy hiểm cho nó.

Nhưng bây giờ mũi tên đã ở trên dây, không bắn không được!

Trong mắt nó lóe lên một tia kiên quyết, bỗng dưng nó cúi đầu xuống rồi phóng vọt về phía Cổ Dục. Lần trước khi nó phóng tới Cổ Dục, hắn không tránh là vì hai lý do. Đầu tiên là hắn muốn thử sức mạnh của mình. Thứ hai, khi đó sau lưng của hắn còn có Phùng Thư Nhân. Nếu như hắn thực sự tránh, thì Phùng Thư Nhân ở đằng sau sẽ bị dính đòn trực tiếp. Như vậy thì quá nguy hiểm.

Nhưng bây giờ, ở đây có thể nói là bốn bề vắng lặng, tại sao Cổ Dục lại phải đối đầu trực tiếp với nó làm gì chứ?

Cơ thể hắn nhẹ nhàng né tránh khỏi cú húc của con lợn rừng, đồng thời chạy thật nhanh tới cửa chính, lụm lấy con dao làm bếp kia rồi mở toang cánh cổng. Vua Núi được thả cửa liền phi ra, nó phô trương sức mạnh của Vua Sói cùng huyết mạch loài chó của mình. Sau khi gào lên một tiếng, nó liền lao thẳng tới chỗ con lợn rừng.


Con lợn rừng to lớn chỉ phòng bị Cổ Dục. Nó nào ngờ tới việc một con chó cũng dám tấn công nó.

Lại càng không ngờ rằng, một con chó lại có sức mạnh lớn đến như vậy.

Vua Núi vốn là sự kết tinh giữa loài chó Caucasus và Vua Sói. Cơ thể nó vạm vỡ tới đáng sợ, lại thêm hàng ngày Cổ Dục bồi bổ liên tục, cùng với nước giếng khiến cả trí thông minh và cơ thể của nó đều phát triển, tạo nên một Vua Núi như hiện tại. Nhìn cơ thể nó mà xem, thậm chí hiện giờ nó không thua gì một con sư tử cái bình thường. Hơn nữa, sức mạnh tiềm ẩn của nó lại càng khủng khiếp hơn.

Con lợn rừng này nặng đâu đó khoảng 250 kg. Ấy thế mà Vua Núi chỉ cần dùng sức nhào tới là có thể khiến nó ngã trực tiếp xuống dưới đất. Nhưng phản ứng tiếp theo của Vua Núi hơi chậm chạp một chút.

Nếu như là bố Sói của nó thì chắc hẳn sau khi xô ngã con lợn rừng này, nó sẽ cắn thẳng vào cổ họng của con lợn. Nhưng dù sao Vua Núi cũng chưa từng đi săn, cho nên cú cắn rất chậm chạp, khiến cho con lợn thừa cơ cúi đầu xuống, dùng cặp răng nanh đẩy lùi đòn tấn công của Vua Núi. Sau đó, nó cựa quậy như muốn đứng lên, nhưng Cổ Dục làm sao có thể cho nó có cơ hội đó!

Hắn lập tức lao tới, cho con lợn ăn một cú Nộ Long Cước, đá trực tiếp vào đầu con lợn rừng. Xem ra cú đá này cũng quá mạnh! Chỉ với một đá, toàn bộ cơ thể con lợn đều run rẩy, hai mắt của nó có chút chao đảo. Rõ ràng sức mạnh từ cú đá này có chút vượt qua sức chịu đựng của nó.

Cổ Dục quan sát thấy con lợn có chút bối rối, lúc này hắn cũng rút con dao ra, chuẩn bị đâm vào người nó, kết thúc cuộc đời của con lợn béo. Đột nhiên, ông Hai và chú Ba từ trong nhà, cầm cuốc chạy vọt ra.

“Ai đó!”


“Là cháu đây. Ông Hai, chú Ba!” Thấy bóng dáng Cổ Dục ở phía xa xa, ông Hai ở bên này cũng kêu lên. Khi Cổ Dục nghe thấy tiếng hỏi của hai người họ, hắn cũng lập tức lên tiếng.

“Vậy hả? Sao cháu chưa ngủ thế? Bọn ta vừa nghe thấy tiếng chó sủa, còn tưởng là trộm đột nhập vào nhà cháu nữa. Có chuyện gì vậy?” Thấy Cổ Dục, hơn nữa bên cạnh còn có cả Vua Núi, ông Hai không khỏi nghi hoặc mà hỏi một câu. Đúng là rất lạ nha.

“Là con lợn rừng kia, nó xuống núi trả thù cháu. Nhưng nó đã bị cháu giải quyết rồi, cháu cũng chuẩn bị giết nó để ngày mai chia thịt cho nhà ông đây.” Nghe thấy lời ông Hai, Cổ Dục cũng mỉm cười rồi đi tới bên cạnh con lợn, lại đá một cái vào lớp da dày của nó cho bõ ghét.

“Đây chính là con lợn mà cháu đuổi đi hôm trước hả? Trông to thật đấy, nhưng cháu không thể giết nó được.” Mặc áo khoác lên, ông Hai đi tới cạnh con lợn rừng bị Cổ Dục đánh gục. Ông ấy lắc đầu một cái rồi cười khổ nói ra.

“Con lợn này xuống núi tấn công con người, sao lại không thể bắt giết được?” Nghe thấy ông Hai nói, Cổ Dục cũng nhíu mày. Hắn vẫn còn nhớ khi nói chuyện phiếm với Cổ Kiến Quốc, hắn có nói qua nếu lợn rừng xuống núi là có thể đánh chết. Tại sao ông Hai lại không cho hắn giết?

“Đúng là lợn rừng xuống núi tấn công con người thì có thể bắt giết, nhưng con này thuộc loại động vật được bảo vệ cấp độ ba. Nếu giết thì cũng không được ăn, phải gọi cảnh sát tới lấy xác đem đi. Phí sức làm cái gì hả cháu.” Nghe thấy lời Cổ Dục, ông nội Hai nhún vai một cái tỏ ý rằng thích giết thì cứ giết, nhưng sau khi giết thì hơi phiền phức một chút.


Dù sao cũng không thể ăn, hơn nữa lại còn bị điều tra xem có thật là nó chạy xuống núi tấn công con người hay là con người lên núi săn nó. Mặc dù bảo vệ cấp độ ba không tới mức bị phạt nặng, nhưng việc kiện tụng thì cũng rất phiền toái.

Nghe thấy lời ông nội Hai, Cổ Dục tự vỗ vào mồm mình. Bởi vì nếu thật như ông ấy nói thì thực sự không thể giết con lợn rừng này được. Bởi vì giết xong sẽ rất phiền hà, hơn nữa còn chẳng được ăn thịt nó. Mặc dù thịt heo rừng không ngon lắm......

“Vậy thì ông ơi, mình phải xử lí con lợn này thế nào đây?” Sút cho con lợn thêm cái nữa, Cổ Dục có chút nhức đầu với con vật này. Không giết được thì cũng không thể bắt Cổ Dục đem nó trả về núi được. Đó là điều phi thực tế.

“Báo cảnh sát đi, để cho bọn họ xử lý. Chúng ta không nên dây vào thì hơn!” Liếc mắt nhìn con lợn rừng này, ông nội Hai suy nghĩ một lúc rồi quyết định giao cho chính quyền lo liệu.

Nghe ông ấy nói vậy, Cổ Dục cũng gật đầu một cái rồi gọi điện báo cảnh sát, nói cho họ biết rằng có một con lợn rừng xuống núi, mau cho người tới thôn xem xét.