Con thứ hai là một con cá lớn. Mà con cá này là loại đầu tiên hắn câu được. Nó giống như ông Thọ trong truyền thuyết vậy, có một cái trán rô lớn.

Sau khi Cổ Dục thấy con cá này, kỹ năng của hắn mới cho biết chủng loại của nó.

Loại cá này thuộc họ cá Bàng Chài (vì một loại cá đặc thù không có ở vùng biển Đông – không có tên tiếng Việt cụ thể nên chúng mình xin phép gọi theo họ của chúng. Còn tên khoa học của con cá này là Semicossyphus Reticulatus. Quý độc giả quan tâm có thể tự tìm hiểu thêm). Kích thước cũng không nhỏ, dài khoảng chừng 1m. Sống tại vùng biển Thái Bình Dương, biển Nhật Bản, biển Triều Tiên và vùng biển Trung Quốc, hơn nữa số lượng không ít. Cũng không phải là một loài cá trong danh sách cần được bảo vệ. Chất thịt của loài cá này tạm được. Nhưng hành động của nó tương đối kì lại. Đó là vì nó là loài lưỡng tính nên cũng không có gì lạ cả. Dù sao nó cũng tương đối dễ thấy.

Sau khi ném nó xuống bể nước, Cổ Dục lại câu tiếp lần thứ ba. Không biết hôm nay có phải là ngày của cá nước sâu hay không mà lần thứ ba này vẫn là một con cá lớn.

“Đây là...... Cá Mú Hoa Nâu?” Khi con thứ ba mới nhú lên khỏi mặt nước, Cổ Dục nhìn nó mà không khỏi bất ngờ nói.

Trước đó Cổ Dục cũng câu được không ít cá Mú Hoa Nâu, nhưng kích thước không đặc biệt lớn. Con này bây giờ đã nuôi được, mặc dù cá tự nhiên vẫn ngon hơn nhiều. Hơn nữa cũng đắt tiền hơn so với đồ đem nuôi. Bởi vì nuôi thì kích thước khoảng 30cm, 1-2 cân một con khiến mấy con cá ngoài tự nhiên cũng sẽ không to lớn lắm.


Con cá Mú Hoa Nâu Cổ Dục câu được cũng phải khoảng 20 cân. Cũng không được coi là đặc biệt lớn, nhưng cũng không được tính là nhỏ. Nhưng hôm nay đúng thật là nó lớn hơn mức cho phép, thậm chí còn càng to hơn.

Khi Cổ Dục lôi con cá này lên khỏi hẳn miệng giếng, hắn phát hiện ra nó dài khoảng 1m2, trọng lượng cũng phải khoảng 80 cân.

“Khá lắm, chật bể rồi!” Nhìn con cá kia chiếm hết diện tích bể nước của Cổ Dục, hắn cười khổ nói.

Sau đó hắn không thể không một lần nữa đem hai con cá này lên tầng hai, ném vào trong bể nước. Sau đó lại tiếp tục quay trở về câu. Nhưng lần hạ cần này, sắc mặt của Cổ Dục hơi khó coi.

Bởi vì lần này vẫn là một con cá lớn......

Hơn nữa còn là đặc biệt lớn.

Cổ Dục tốn mất gần tiếng đồng hồ mới lôi được nó lên từ trong giếng nước. Sau khi kéo nó ra ngoài, mặt Cổ Dục xám xịt. Không phải nó không tốt. Ngược lại, con cá này rất không tệ.

Cá Mú Đen hay còn gọi là cá Mú Đen châu Mỹ. Loài này trong tự nhiên còn quý hơn đám cá Mú Hoa Nâu tự nhiên nhiều. Cá Mú Hoa Nâu tự nhiên bán khoảng 120 tệ một cân. Cổ Dục bán cho Hứa Cẩm là 500 tệ một cân. Vừa rồi con kia nặng 83 cân. Nếu như đem bán, nó đáng giá vào khoảng 40150 tệ.

Mà cá Mú Đen tự nhiên còn quý hơn cá Mú Hoa Nâu. Cá tự nhiên trên thị trường bán khoảng 200 tệ một cân. Nếu như Cổ Dục muốn bán thì phải vào khoảng 800 tệ một cân.

Mà con cá Mú Đen trước mặt Cổ Dục đây tuyệt đối là vua của mấy con cá Mú. Con này dài khoảng 1m8, khối lượng có khi còn nặng hơn cả con cá Ngừ Vây Xanh kia cơ. Theo lý thuyết, con cá này có thể nặng tới khoảng 300 cân.

Một con cá lớn này, nếu như Cổ Dục đem bán thì cũng khoảng hơn 200 ngàn tệ.


Nhưng vấn đề là, con cá này Cổ Dục không có cách nào để bán cả, bởi vì nó quá lớn. Bể cá của hắn không chứa nổi. Trong lúc hắn đang do dự xem có nên bỏ nó vào trong bể nước bí mật để nuôi không thì đột nhiên con cá trong tay hắn giãy dụa, cộng thêm khi lên bờ cá sẽ tiết ra chất nhầy nên trượt khỏi tay Cổ Dục. Con cá này rơi từ trên không xuống, lép bép muốn đi về phía miệng giếng...... Sau đó......

Mà làm gì còn sau đó nào nữa......

Con cá có trọng lượng 150 kg từ trên trời rơi xuống, đập thẳng trực tiếp vào bệ giếng làm bằng đá.

Trong nháy mắt, Cổ Dục không cần phải lo lắng nên xử lý con cá này như nào.

Đừng nhìn cả người con cá còn đang co giật, nhưng Cổ Dục biết, thật ra đây là phản ứng thần kinh. Mặc dù nước giếng có thể bảo tồn sự sống, thúc đẩy sự phát triển của tinh thần và cơ thể, nhưng thứ này không phải thần dược. Một khi đã chết, không có cách nào làm sống lại.

Cho nên, nhìn con cá dưới chân mình, Cổ Dục không có biện pháp nào khác ngoại trừ thở dài. Chuyện đến nước này, hắn cũng không thể bán được. Bởi vì con cá này chưa được nuôi qua nước giếng, cho nên hương vị của nó hoàn toàn bình thường. Nếu thật sự đem đi bán, đó là bôi nhọ danh tiếng của chính hắn.

Nếu mọi chuyện đã xảy ra, vậy hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.


“Mời mọi người ăn cơm.”

Cổ Dục nở nụ cười tự giễu, khuôn mặt so với khóc còn khó nhìn hơn. Tiếp đó, hắn cầm theo con cá rồi đi vào phòng bếp.

Cũng tại lúc này, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi trở về, đồng thời còn có cả mẹ của Lưu Phi Phi cũng vừa tới. Hai cô gái chỉ là tới chơi, mà mẹ của Lưu Phi Phi là tới tặng dưa muối cho Cổ Dục.

Hôm qua, lúc mọi người đang ăn thịt nướng, Cổ Dục có nói nhà hắn còn chưa làm dưa muối. Mẹ của Lưu Phi Phi là Lý Vân Vân vừa hay nghe được nên cô liền ghi ở trong lòng.

Sáng hôm nay, hai mẹ con cô ngồi xe Cổ Tấn đi lên thị trấn mua cặp sách. Buổi trưa họ ăn luôn ở trên trấn, buổi chiều trở về. Về tới nhà, họ vừa vặn thấy được Cổ Tú Tú đang đứng trước cửa nhà họ rủ Lưu Phi Phi đi chơi. Lúc này, Lý Vân Vân cũng nhớ lại chuyện Cổ Dục không có dưa muối.

Ý định ban đầu của cô là để hai đứa trẻ mang dưa sang. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cảm giác tay chân trẻ con vụng về, đến lúc đó lại đổ, vẫn nên để cô tự mang sang thì hơn.