“Ông Bảy, cả nhà ông cũng chỉ có ông và vợ ông, mấy người cầm nhiều thịt như thế làm gì? Thả xuống một miếng đi, cầm một miếng trở về để nếm thử vị là được rồi.”

“Ông Năm, trước khi nói ông Bảy thì nhìn lại mình xem. Cứ thấy được lợi là sán vào, mau thả xuống đi!.”

Trong thôn Cổ gia có tất cả hơn 120 hộ gia đình, tổng nhân khẩu là trên 700 người. Nhưng bây giờ trong thôn có 300 người là coi như nhiều rồi, bởi vì hơn 9 phần người trẻ tuổi đều quyết định lên thành phố tìm việc. Trong thôn chỉ còn người già và trẻ nhỏ, hoặc là giống như Cổ Tấn, có kế sinh nhai trong thôn. Cho nên, người trong thôn cũng không nhiều.

Con cá của Cổ Dục nặng ít nhất 320 đến 330 kg, chia cho mỗi người một cân đều đầy đủ. Tuy Cổ Dục cũng muốn cho thêm một ít nhưng trưởng thôn không đồng ý.

Ông đứng ngay cạnh Cổ Dục để nhắc nhở hắn. Nhà ai có bao nhiêu người ông đều biết hết, cho nên cơ bản thì chia theo đầu người. Cuối cùng, một người đại khái được khoảng 350 g.


Cũng may khả năng dùng đao của Cổ Dục rất chuẩn, bằng không thật sự khó có thể chia đều.

Một con cá lớn, bỏ đi nội tạng, đại khái còn dư khoảng hơn 300 kg. Kết quả sau khi chia xong, Cổ Dục vẫn còn dư lại cỡ khoảng 70 kg.

Đối với số cá này, Cổ Dục quyết định không chia tiếp. Bởi vì còn có nhà của ông Nội hai, Cổ Kiến Quân, Cổ Kiến Quốc, Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi, và Phùng Thư Nhân vừa mới tới nữa. Phải chia cho họ một ít, đưa cho mỗi nhà tầm 10 kg, vậy thì hắn chỉ còn 10 kg. Đương nhiên, Cổ Dục đã cố ý giữ lại cho mình một cái đầu cá cực lớn.

“Mọi người, đừng vội đi về. Loại cá này rất khó xử lý, để tôi dạy mọi người cách giải quyết!” Người dân trong thôn lấy được cá, vừa cười vừa nói cảm ơn với Cổ Dục. Thấy bọn họ muốn đi về, Cổ Dục trực tiếp gọi trở lại.

Những người này chưa từng gặp cá Mú Đen, chứ đừng nói tới việc xử lý thịt cá. Mặc dù Cổ Dục đã xử lý xong nội tạng bên trong, nhưng da cá bên ngoài cũng tương đối phiền phức.

Nghe được lời của Cổ Dục, bước chân của thôn dân không khỏi ngừng lại. Quả thực, vừa rồi bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái khi không tìm thấy da trên mấy miếng thịt cá. Lúc bình thường, không cần biết bọn hắn ăn cá gì, từ cá Chép cho đến cá Trích, vẫn là cá Trắm Cỏ, cá Trắm Đen, cá Tráp Dẹp, cá Mè...... Mấy loại cá này đều có loại vảy to, nhưng con cá này không có, khi sờ vào có cảm giác trơn trơn. Vốn dĩ bọn họ còn tưởng da của con cá này như vậy, hóa ra vẫn có vảy.

“Để làm sạch vảy loại cá này, trước tiên mọi người cần sử dụng nước sôi để đánh vảy. Đợi một khoảng thời gian, chờ đến khi vảy của nó bong tróc hết ra là có thể sử dụng được. Đây, giống như vậy!”

Nhìn qua ánh mắt của mọi người, Cổ Dục cầm lên một miếng thịt cá bắt đầu làm mẫu. Đến khi tất cả đều học xong, Cổ Dục cũng không nói gì thêm nữa. Chuyện bọn họ chế biến chỗ thịt cá này thế nào, không liên quan gì tới hắn. Tuy khả năng bếp núc của hắn không tồi, nhưng cũng không thể bảo hắn mời cả thôn bữa cơm đúng không?

Sau khi tiễn hết người trong thôn, Cổ Dục tiếp tục với 6 gia đình còn lại, mỗi người được lấy 10 kg thịt. Trưởng thôn, Cổ Kiến Quân, ông nội hai của Cổ Dục cùng với Cổ Quốc Khánh đều vui vẻ trở về. Vốn dĩ Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân định rời đi, nhưng họ được Cổ Dục mời ở lại. Về phần Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, tất nhiên bọn họ sẽ ăn chực ở đây.


......

Từ sau khi biết Cổ Dục, Phùng Thư Nhân thì không nói, dù sao cô cần đi nhiều nơi để live streaming. Nhưng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thì không giống vậy. Ngoại trừ bữa sáng, hai cô nhóc này gần như không ăn cơm nhà.

Hôm nay, từ lúc phát hiện có cá lớn trong nhà, hai cô bé đã xác định Cổ Dục sẽ làm món ăn ngon. Bởi vậy, cả hai quyết định sẽ ăn chực. Mà muốn ăn chực, tất nhiên phải ở lại rồi. Về phần Cổ Dục, hắn cũng không có ý tiễn khách. Nếu muốn ăn chung, vậy thì ở lại cùng ăn một bữa.

Bởi vì chuyện ngày hôm qua, cho nên Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều không từ chối. Nhưng cả hai không hành động như khách thông thường, trái lại còn chủ động giúp Cổ Dục dọn dẹp vệ sinh các thứ. Điều này làm hắn cảm thấy có chút không tiện.

Dù sao Cổ Dục vẫn là đàn ông độc thân, trên tâm lý còn có chút ngại ngùng. Hắn dùng máy giặt để giặt rũ và hong khô quần áo, cho nên trong nhà không tồn tại tình trạng đồ lót với tất vứt lung tung. Tuy nhiên, nhà cửa cũng không quá sạch sẽ.

Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đúng là cao thủ, chỉ mười mấy phút đã hoàn thành việc dọn dẹp cả tầng trên lẫn tầng dưới. Lúc này, Cổ Dục cũng vừa làm sạch vảy phần đầu cá.


Hai người tiến lại gần, xem thử có thể giúp được gì không. Chỉ là, cả hai rất nhanh liền bị khuất phục. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật, khả năng nấu ăn của Cổ Dục lợi hại hơn hai người rất nhiều. Con dao trên tay hắn cắt thái những đường hoa mỹ, tốc độ nhanh nhưng hương vị không giảm. Chuyện này hoàn toàn là điều bất ngờ với cả hai.

Ban đầu, trong suy nghĩ của hai người, Cổ Dục chỉ là một sinh viên lớn lên ở thành phố, còn là nam sinh. Khi hắn tự mình sống ở nông thôn, sống tiếp được là may rồi, có thể làm chút rau cỏ cũng coi như không tệ. Bọn họ không ngờ rằng, trình độ của Cổ Dục đã vậy còn quá cao.

Hai người liếc nhau một cái, lập tức quyết định phải chiến đấu. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Cùng lúc đó, Cổ Dục bắt đầu màn biểu diễn của hắn. Đầu cá này rất lớn, xem chừng phải hơn 20 kg, còn nối liền với một cái bong bóng không nhỏ. Với cái đầu này, Cổ Dục chuẩn bị làm thành ba món chính.