*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Hôm nay, Cổ Dục tốn hơn 2 tiếng để câu rồi mới thu cần. Lúc bình thường, hắn có thể câu một giờ coi như không tệ rồi, ai biết hôm nay toàn cá lớn. Làm hại Cổ Dục chạy lên chạy xuống 3 4 lượt, đã thế câu lên toàn cá lớn, mãi cho đến lúc câu được cá nước ngọt mới thôi. Con thứ nhất chính là một con Hải Tượng Long, tiếp đó con thứ hai là một con cá Nheo Châu u. Cổ Dục không biết loại cá này có ăn ngon hay không, cho nên hắn không câu nhiều, câu được mấy con ném vào bể nước coi như xong.

Sau khi thu thập xong mọi thứ, Cổ Dục vọt thẳng vào tắm một cái. Hôm nay cá câu được đều là cỡ lớn, không tránh khỏi việc tiếp xúc cùng chúng nó, khiến trên người Cổ Dục toàn mùi tanh.

Sau khi tắm rửa xong, Cổ Dục cảm giác thư thái hơn rất nhiều. Lúc hắn đi vào phòng bếp thì phát hiện có bát cháo chuẩn bị ở đó. Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ là ở một chỗ khác trong phòng bếp. Lúc này, Vua Núi và con heo rừng lớn đã rời đi địa bàn của mình, Vua Núi còn đặt bát thức ăn ở trước mặt nó. Điều này là thói quen mấy ngày gần đây của Vua Núi, lúc Cổ Dục ăn trưa hoặc ăn tối thì nó sẽ đợi đến khi xong rồi mới ăn đồ thừa.

Còn về bữa sáng, bình thường cũng là Cổ Dục chia ra cho nó cùng ăn, cho nên nó sẽ ở phòng bếp chờ đợi. Đến nỗi con lợn rừng kia giống như mèo vẽ hổ, học theo Vua Núi.

Nhìn hai con vật này, Cổ Dục tắt lửa, bê ra nồi cháo hải sản được hắn chuẩn bị từ sáng. Hắn để lại cho chính mình 1⁄3, còn lại 2⁄3 thì chia cho Vua Núi cùng con lợn rừng.

Cháo đổ xuống xong, ánh mắt con lợn lập tức sáng lên. Làm sao nó có thể không biết, nguyên liệu làm cháo chính là dùng nước giếng, còn có món hải sản mà nó ưa thích được nấu cùng. Vừa mới đổ vào, con lợn này đúng là không sợ bỏng, trực tiếp ăn ngấu nghiến sạch sẽ.


Về phần Cổ Dục cùng Vua Núi, cả hai đều bên cạnh từ từ ăn. Cổ Dục còn cố ý mở ra hộp dưa muối được Lý Vân Vân đưa hôm qua để thưởng thức.

Ăn 1 miếng, Cổ Dục không khỏi gật đầu một cái, không ngờ rằng Lý Vân Vân làm dưa muối ăn rất ngon. Cô ướp dưa theo kiểu đường tròn, là một loại cách làm được người Đông Bắc ưa chuộng.

Loại dưa muối này có vị chua ngọt rất hợp khi ăn với cháo và cơm. Đúng là một loại dưa muối rất ngon.

Trong lúc nhất thời, Cổ Dục cảm giác tốc độ ăn của hắn nhanh hơn. Mặt khác, Vua Núi không có hứng thú đối với dưa muối, nó thích ăn thịt hơn.

Một người, một chó, một lợn rất nhanh đã giải quyết xong bữa sáng. Vua Núi ngậm bát ăn của nó đem ra chỗ rửa, tự mình rửa sạch sẽ.

Ngược lại, con lợn rừng kia tùy tiện hơn nhiều. Nó ngậm bát thức ăn của mình về chỗ cũ.

Về phần Cổ Dục, hắn cũng cầm chén ném vào bên trong máy rửa bát để xử lý. Đúng vào lúc này, cửa vào nhà hắn có tiếng gõ. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi tới chơi.

Quả nhiên khi mở cửa xem thì chính là hai cô nhóc này. Cả hai vào nhà rồi chào hỏi Cổ Dục, tiếp đó liền đi tìm Vua Núi và lợn rừng để chơi.

Tuy nhiên, có thể nhìn thấy hai đứa nhỏ vẫn còn hơi sợ lợn rừng. Nghĩ đến cũng đúng, lợn rừng lớn vừa mới tới hai ngày, mới uống ước chừng bốn lần nước giếng. Thời gian ngắn như thế, muốn có sự chuyển biến khí chất là không thể. Nhưng nếu một mực tiếp tục sống ở đây, nó chưa chắc không có cơ hội.

Có lẽ con lợn ấy biết Cổ Dục rất xem trọng hai cô bé này, cho nên nó cũng không thèm để ý cả hai. Nó nằm sấp ngay trước ổ, có bị sờ, bị chọc ngoáy cũng mặc kệ. Cùng lắm thì nó chỉ phe phẩy vành tai, khiến cho hai cô bé rất thích thú.


Mà Cổ Dục nhìn hai đứa đang chơi, cũng rất yên tâm, tự cầm điện thoại ngồi ở bên cạnh. Hắn đang tại tra loại cần câu được trang bị trên thuyền đánh cá. Cá càng ngày càng lớn, hắn cũng phải trang bị hàng lớn hơn mới được......

“Chú Dục, tên của con lợn kia là gì?” Chơi một hồi, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi lại chạy trở về, nhìn Cổ Dục tò mò hỏi.

“Hả. Tên của con lợn sao? Chú vẫn chưa nghĩ tới.” Nghe thấy câu hỏi của Cổ Tú Tú, Cổ Dục cũng ngừng lướt điện thoại, trả lời ngập ngừng.

Bởi vì con lợn này tới quá đột ngột, Cổ Dục thực sự vẫn chưa nghĩ tới chuyện đặt tên cho nó. Thực ra cái này cũng là một sự lẫn lộn.

Con người nuôi mèo, chó sẽ đều đặt cho nó một cái tên, biểu thị cho việc đồng ý cho nó sống chung một nhà.

Nhưng những con lợn hay heo rừng này đối với con người mà nói thì chỉ là một loại thực phẩm. Đặt tên cho thức ăn làm cái gì? Cho nên Cổ Dục mới không cân nhắc tới.

Nhưng bây giờ để ý, hắn không thể ăn con lợn này được. Mà giờ nó cũng ở đây, trông nhà cho chính mình. Việc đặt cho nó một cái tên là không thể thiếu.

“Chú ơi chú ơi, chú mau đặt tên cho nó đi ạ!”


“Đúng rồi đó. Chiều nay là bọn cháu phải đi học rồi. Chú mau đặt tên đi!”

Nghe thấy Cổ Dục vẫn chưa đặt tên cho nó, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều lo lắng thúc giục. Nghe lời mấy cô bé, Cổ Dục cũng đi tới trước chuồng lợn.

“Lợn rừng lớn...... Hay gọi là Ông Lớn? Không được, mày còn ông Hai đấy? Muốn ăn đòn hả. Hay gọi là Bé Nhỏ nhỉ? Cũng không được, nghe như gọi một cô bé ấy...... Gọi là Heo Con thì sao? Nghe như một minh tinh điện ảnh vậy. Nên gọi là gì bây giờ? Lợn To? Thật là khó nghe......”

Vuốt vuốt cằm, Cổ Dục rơi vào trầm tư, nhìn chuồng lợn trước mặt.

Sự thật là trình độ đặt tên của Cổ Dục không ổn lắm. Mà con lợn kia sau khi nghe thấy lời Cổ Dục thì cũng thi thoảng hừ một tiếng. Dường như nó đọc được ý tưởng trong đầu hắn, nói hắn đặt tên quá thiểu năng......