“Ừm. Mới mua.” Nhìn hai con cá trong bể, Hứa Cẩm hài lòng gật đầu một cái.

“Còn chưa cho nó ăn sao. Ông Hứa à, cho tôi một con đi! Nếu không về sau chúng nó đánh nhau thì sẽ không còn đẹp như bây giờ đâu.” Từ từ đi tới, nhìn dáng người hai con Huyết Long Đỏ Ớt ở trong nước, tay của lão Chu đúng là có chút ngứa ngáy.

Phải biết rằng cá Rồng rất có ý thức về lãnh thổ. Hai con nuôi cùng một bể sẽ đánh lẫn nhau. Hơn nữa, đó còn là việc khiến người ta đau lòng.

Cũng chỉ có Cổ Dục không ai có thể hiểu nổi mới đem tất cả lũ Huyết Long này nuôi cùng một bể. Đương nhiên, vì có nước giếng mở ra trí khôn cho chúng, khiến cả lũ sống chung trong hòa bình. Giống như Khổng Hạo Văn mua cho ông nội hai con, đến bây giờ chúng vẫn chưa đánh nhau đâu đó.

Nghe thấy lời ông Chu, Hứa Cẩm cũng nhíu mày một cái. Bởi vì đúng là hắn cũng đã suy nghĩ tới vấn đề Huyết Long có đánh nhau hay không. Nhưng khi hắn nhớ tới bể cá của Cổ Dục, nhét cả 8 con vào cùng một chỗ mà chẳng có chuyện gì xảy ra thì lắc đầu một cái.

Cá Rồng của Cổ Dục sẽ không đánh nhau đâu. Cho nên lão cũng không muốn bán đi.

“Đừng keo kiệt như thế chứ. Ông trả giá đi, tôi mua luôn.” Nhìn Hứa Cẩm lắc đầu, lúc này ông Chu cũng hơi gấp gáp một chút. Hắn càng xem càng vừa mắt mấy con cá này, càng nghĩ càng muốn.


“Tôi không bán được. Nhưng mấy con cá như này vẫn còn. Tôi có thể mua giúp ông hai con. Tôi cũng không lừa tiền ông làm gì. Con cá này, đối phương bán 850 ngàn một con. Hai con là 1 triệu 7.” Nhìn ánh mắt gấp gáp của ông Chu, Hứa Cẩm lắc đầu rồi thành thật nói.

Nghe thấy Hứa Cẩm nói vậy, hai mắt ông Chu không khỏi sáng lên. Một con 850 ngàn. Quá là hời luôn!

Con cá này nếu được chăm sóc tốt một chút rồi đem ra bán, có khả năng được 1 triệu tệ. Thậm chí là hơn 1 triệu 1 con cũng có thể. Một con 850 ngàn tệ, ngoại trừ bán theo cân ra thì đúng là rẻ như cải trắng.

Lão Chu này không hổ là thương nhân, nghe xong cái giá này, hai mắt của lão cũng híp lại. Lão còn đang tính xem có giá trị kinh doanh hay không đấy.

Khác với Hứa Cẩm chuyên bán hoa quả, ông Chu này là một người thích làm ăn với thương nhân.

Dường như cái gì lão cũng đã từng làm qua rồi. Lúc còn trẻ, lão đã từng đi xuống phương Nam mở một xưởng Hán phục. Khi tiền lãi của xưởng quần áo đó sắp biến mất, hắn đem cái xưởng đó bán lại với giá cao cho người khác. Sau đó hắn lại lên Tây Bắc mở một cái mỏ. Cũng giống trước, khi mỏ không còn lãi được bao nhiêu nữa, lão lại đem bán đi. Thậm chí lão còn từng đầu tư cổ phiếu. Đó cũng là một nơi cho lão một bộn tiền.

Nếu như nói về tiền mặt, cho dù là Hứa Cẩm hay là bố của Lý Cảnh Đức, Lý Thiệu Huy cũng không nhiều bằng lão. Hiện tại, ngoại trừ chút tiền ở mảng bất động sản, còn lại tiền của lão đều là tiền mặt. Ít nhất phải có mấy chục triệu tệ, là một người giàu thật sự.

Nếu như con cá này có chỗ bán, vậy hắn tình nguyện đến tận nơi xem thử.

Hứa Cẩm đã rất quen thuộc với lão này, cho nên chỉ liếc mắt là có thể biết trong đầu lão đang nghĩ cái gì. Hắn không khỏi cười mà lắc đầu.

“Không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì. Điều đó là không thể. Chỗ của cậu ta chỉ còn lại 6 con, có thêm 10 con chất lượng kém hơn con này. Loại tốt nhất này bán 850 ngàn tệ một con, loại kém hơn là 650 ngàn tệ một con. Hẳn đó không phải do chính cậu ấy nuôi dưỡng mà ra.” Vừa nhìn bể Huyết Long Đỏ ớt, Hứa Cẩm cũng giải thích tình hình cho ông Chu một cách đơn giản.

Nghe thấy lời của Hứa Cẩm, ông Chu không khỏi thở dài. Hơi ít, không thể bán thành thương hiệu được. Mà tiền ăn chênh lệch cũng không nhiều. Hắn lười làm những chuyện kiếm được ít tiền ấy.


“Được lắm. Lấy cho tôi 2 con 850 ngàn tệ” Suy nghĩ một chút, lão Chu mở miệng nói ra.

“Vừa rồi không phải ông bảo chúng nó sẽ đánh nhau hay sao? Mua hai con làm cái gì thế?” Nhìn ông Chu, Hứa Cẩm hơi nghi hoặc mà hỏi.

“Một con tôi nuôi ở công ty, một con nuôi ở trong nhà không được à. Đây, 1 triệu 7 này chuyển cho ông trước.” Sau khi liếc mắt khinh bỉ một cái, ông Chu đứng lên khỏi cái ghế ở trước bể cá. Mấy con cá này quả nhiên càng ngắm càng thích mắt.

Còn tiền thì chưa đầy 3 phút đã chuyển tới tài khoản của Hứa Cẩm. Nhưng hắn chả giữ lại làm gì, mà chuyển thẳng luôn cho Cổ Dục, đồng thời nói rằng lão muốn mua hai con Huyết Long của anh ta. Đồng thời sắp xếp người mà lão tin tưởng ở thành phố Ngũ Đại qua lấy.

Sau khi nhận được tiền và tin, Cổ Dục cũng sửng sốt. Khá lắm, kẻ có tiền là hắn. Cứ như vậy lại có thêm 1 triệu 7 tiền lãi. Đương nhiên hắn không ngại việc tiền của mình càng ngày càng nhiều. Chờ người tới lấy cá kia thông báo cho hắn một tiếng là được. Sau khi lưu số điện thoại, Cổ Dục liền lên mạng xem những dụng cụ cho dã ngoại và cắm trại ngoài trời.

Đúng vậy. Hôm nay Cổ Dục vừa kiếm được 3 triệu tệ. Bây giờ là thời gian tiêu tiền.

Cứ nhìn giỏ hàng của hắn là biết. Đồ của Cổ Dục mua đúng là đắt tiền đến đáng sợ......

Máy lọc nước đơn giản, giá hơn 15 ngàn tệ.


Rìu nhỏ đa năng, giá 7 ngàn tệ.

Dây thừng leo núi, dây an toàn các kiểu, giá 5 ngàn.

Xẻng quân đội đa năng, giá 3.9 ngàn tệ.

Dao sinh tồn giống Bear Grylls (đã giải thích ở các chương trước), giá 2 ngàn tệ.

Áo khoác Arcteryx, giá 8 ngàn tệ......

Còn có cả quần, giày, balo, đèn dầu chống gió, bật lửa. Cái quan trọng là dầu hỏa nữa. Bởi vì vào thời khắc mấu chốt, nếu như không thể dùng được bật lửa thì dầu hỏa vẫn có tác dụng.

Sau khi mua tất cả mấy đồ vật linh tinh xong, Cổ Dục liếc mắt vào giỏ hàng của mình. Được lắm, tổng là 100 ngàn tệ......