Đám người Dương Thôi Tuyết ùn ùn giải thích, trong lời nói ám chỉ Hứa Ngân la “cầu tình” tạo ra tác dụng cực kỳ quan trọng, mới khiến quốc sư mở một mặt lưới, chưa đuổi tận giết tuyệt.

Trên mặt bang chúng Võ Lâm minh treo nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thất An tràn ngập cảm kích cùng tán đồng.

Tuy lần này hạt sen chưa tranh được, nhưng không đánh không quen, Võ Lâm minh cùng Hứa Ngân la kết giao tình. Đối với các bang chúng âm thầm sùng bái Hứa Thất An mà nói, trong lòng nóng rực như lửa.

Tào Thanh Dương chậm rãi gật đầu, khuôn mặt cho người ta cảm giác chính khí nghiêm nghị quay sang Hứa Thất An, ôm quyền nói: “Đa tạ Hứa Ngân la giơ cao đánh khẽ.”

Hứa Thất An trả lễ, “Tào minh chủ nói quá lời rồi, là ta phải cảm ơn Tào minh chủ mới đúng.”

Dừng chút, hắn trầm giọng nói: “Ta thấy Tào minh chủ không phải là hạng người tham lam, vì sao đối với Cửu Sắc Liên Hoa chấp nhất như thế?”

Tào Thanh Dương chưa trả lời, thản nhiên nói: “Đêm nay Tào mỗ ở Khuyển Nhung sơn bày tiệc, hy vọng Hứa Ngân la nể mặt.”

Ý tứ là nói chuyện như vậy không có tiện... Tào Thanh Dương có ý tứ kết giao ta, muốn mang quan hệ tiến thêm một bước... Hứa Thất An gật đầu:

“Vậy ta nói nhiều rồi. Đúng rồi, xin minh chủ đuổi một chút giang hồ tán nhân chung quanh cho ta.”

Thấy hắn đáp ứng, sắc mặt đám người Võ Lâm minh liền lộ ra nụ cười.

Tào Thanh Dương gật đầu: “Ta sẽ ở ngoài sơn trang để lại một bộ phận môn hạ, phòng bị đạo sĩ Địa tông nhân cơ hội đi vòng.”

Trông vào chiến lực Thiên Địa hội, nếu Địa tông cùng mật thám Hoài Vương giết về, chỉ sợ khó có thể ngăn cản.

Tào minh chủ không hổ là người từng trải, kinh nghiệm phong phú, giọt nước không lọt... Hứa Thất An chắp tay: “Đa tạ.”

Chờ đám người Võ Lâm minh rời khỏi Nguyệt thị sơn trang, đám người Hứa Thất An yên lặng chờ một lát, không bao lâu, tiếng ngâm tụng của các đệ tử Thiên Địa hội yếu bớt, tiếp đó biến mất.

Vù...

Như là trải qua một trận đại chiến kịch liệt, tiếng thở nổi lên bốn phía, các đệ tử không ngừng lau mồ hôi ở trán.

Mèo mướp vẫn nằm úp sấp, không có động tĩnh.

Hứa Thất An vừa nhìn mèo mướp, vừa tới gần Bạch Liên đạo cô, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Sở Nguyên Chẩn Nam Cung Thiến Nhu mấy người ngoài tò mò nhìn qua.

“Kim Liên sư huynh cùng Hắc Liên một luồng thần niệm hòa tan, tạm thời khó phân thắng bại, vừa rồi chúng ta đang đưa công đức cho Kim Liên sư huynh, giúp hắn áp chế ma niệm của Hắc Liên.”

Bạch Liên đạo cô giải thích, “Đây vốn là kế hoạch trước đó đã định sẵn.”

Hứa Thất An kinh ngạc nói: “Kim Liên đạo trưởng có thể dây dưa cùng một luồng ma niệm của đạo thủ Địa tông?”

Hắn thầm nhủ thế này không khoa học, phân thân đạo thủ Địa tông là tam phẩm, Kim Liên đạo trưởng cùng lắm tứ phẩm, không có khả năng là tam phẩm, lão làm như thế nào?

“Sư huynh dùng là bí pháp Địa tông.” Bạch Liên đạo cô nụ cười không thay đổi giải thích.

Hứa Thất An gật gật đầu, tiếp nhận sự giải thích này.

Cho nên, đối với phân thân đạo thủ Địa tông, Kim Liên đạo trưởng sớm đã có kế sách ứng đối, nhiệm vụ của người giữ mảnh vỡ Địa Thư là đối phó Võ Lâm minh cùng với người khác, không, ở trong mắt Kim Liên đạo trưởng, Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn đều là kèm theo, lão thật sự nhìn trúng là ta...

Bạch Liên đạo cô nhíu nhíu mày, nói: “Vừa rồi, bọn họ là muốn đoạt thân thể Tào Thanh Dương, không biết vì sao, đột nhiên thay đổi chủ ý, đoạt xá một con mèo.”

Các đệ tử Thiên Địa hội cũng đuổi tới nghi hoặc.

Vì sao? Đại khái là tình yêu sâu nặng của lão đối với mèo đi... Hứa Thất An nhún nhún vai, làm bộ mình không rõ.

Lúc này, mèo mướp khẽ động cái đuôi, tựa như khôi phục ý thức. Nó chậm rãi đứng dậy, ngồi, hai mắt một đen một vàng chậm rãi đảo qua mọi người.

“Là ta!”

Mèo mướp miệng nói tiếng người, truyền đến thanh âm tỏ ra hơi tang thương của Kim Liên đạo trưởng.

Mọi người ở đây cùng nhẹ nhàng thở ra.

“Ta tạm thời áp chế nó rồi. Ừm, Cửu Sắc Liên Hoa ở đâu?” Kim Liên đạo trưởng có chút sốt ruột không dằn được.

“Ở chỗ ta.” Lý Diệu Chân nói.

Mèo mướp khẽ gật cái đầu mèo, ôn hòa nói: “Mang hạt sen cùng củ sen giao cho Bạch Liên, Bạch Liên sư muội, chúng ta chuẩn bị đi địa điểm ẩn thân kế tiếp.”

Đúng lúc này, mắt phải đen sì của mèo mướp đột nhiên hiện lên ánh sáng âm u.

“Méo...”

Mèo mướp nhe răng trợn mắt, chợt lao về phía Bạch Liên đạo trưởng, trong cơ thể truyền đến giọng âm lãnh tà dị: “Bạch Liên sư muội, theo ta về Địa tông song tu đi.”

Bốp!

Hứa Thất An vung vỏ đao, mang mèo mướp đập ngã.

“Méo méo...”

Mèo mướp giãy dụa một lát, con ngươi màu vàng của mắt trái sáng lên, sau đó khôi phục lý trí, tao nhã ngồi, ho khan nói:

“Ta tuy áp chế hắn rồi, nhưng ngẫu nhiên sẽ bị hắn chiếm cứ chủ động. Bạch Liên sư muội, ngươi đừng để ý.”

Cái trán trơn bóng của Bạch Liên đạo cô che kín đường màu đen, da mặt run rẩy một phen, thản nhiên nói: “Thiền Y, đuổi toàn bộ mèo cái trong sơn trang.”

Kim Liên đạo trưởng nâng lên một cái chân trước, dùng sức vỗ mặt đất, giọng điệu hơi kích động: “Không, không cần thiết như vậy...”

Bạch Liên đạo cô nhẹ nhàng nói: “Kim Liên sư huynh tự nhiên sẽ không làm ra chuyện bại hoại đạo đức, chúng ta cần phòng bị là yêu đạo Hắc Liên, hắn đã nhập ma đạo, chuyện gì cũng làm ra được.”

Nàng là đang kéo lại thể diện cho Kim Liên đạo trưởng sao... Hứa Thất An không nhịn được, ‘phốc’ một tiếng cười ra.

Hắn vừa dẫn đầu, nhất thời...

“Phốc!”

“Phốc!”

“Phốc...”

Sở Nguyên Chẩn Lý Diệu Chân Lệ Na mấy người không nhịn được, cười ra tiếng theo.

Đệ tử Thiên Địa hội vừa bi thương vừa muốn cười, vẻ mặt dị thường cổ quái.

“Đúng rồi Kim Liên đạo trưởng, có chuyện muốn bàn bạc với ngươi.” Hứa Thất An nhìn về phía Lý Diệu Chân, ý bảo nàng lấy ra Cửu Sắc Liên Hoa.

Thánh nữ Thiên tông lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, mặt gương hướng xuống, khẽ gõ sau gương, một lớn một nhỏ hai đoạn củ sen màu vàng đậm, cùng với đài sen rơi xuống.

“Đạo trưởng, củ sen bị cắt một đoạn nhỏ.” Hứa Thất An nói.

“Không sao.” Mèo mướp nhìn thoáng qua, “Ôn dưỡng mười mấy năm là có thể khôi phục.”

Hứa Thất An thuận thế nói: “Đoạn củ sen nhỏ này... Có thể cho ta không?”

“Ngươi muốn dùng nó luyện dược?” Mèo mướp hỏi lại.

Ặc, là dì trẻ bảo ta đòi... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói: “Nhậ người ta nhờ vả.”

Điên cuồng ám chỉ.

Mèo mướp giật mình gật gật đầu: “Củ sen rời khỏi rễ chính, mười hai canh giờ sau héo rũ, hai mươi tư canh giờ sau đoạn tuyệt sinh cơ, lúc này, mới có thể làm thuốc.”

Hứa Thất An giật mình: “Không thể nuôi sống sao?”

Mèo mướp cười ha ha nói: “Địa tông truyền thừa mấy ngàn năm, củ sen chỉ có một cây, ngươi nói là vì sao?”

Cũng đúng, nếu có thể nuôi sống, đã sớm nuôi dưỡng diện tích lớn, thiên tài địa bảo sở dĩ xưng là thiên tài địa bảo, nguyên nhân rất lớn là bởi vì nó hiếm. Hứa Thất An “ừm” một tiếng, xoay người lại nhặt củ sen.

“Méo...”

Nháy mắt cúi người, hắn nghe thấy bên tai truyền đến tiếng kêu của mèo mướp, không hề nghĩ ngợi, theo bản năng vươn tay, nhấn một cái.