Nguyên Cảnh Đế người này tuy không ra làm sao, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, ngược lại, hắn rất có trí tuệ.

Suy nghĩ ùn ùn, hắn thấp giọng hỏi: “Tiền bối đối với chuyện Nguyên Cảnh Đế tu đạo, có ý kiến gì không?”

Lão nhân trầm ngâm nói: “Hắn có lẽ, tự cho là đã mở ra một phương pháp đã có thể trường sinh, lại có thể ngồi ghế rồng. A, người giúp hắn, hẳn là đạo thủ Nhân tông.”

Không có khả năng là Lạc Ngọc Hành chứ... Hứa Thất An nhíu nhíu mày.

Đây không phải hắn thiên vị dì trẻ, chủ yếu là nhớ tới một ít chi tiết, Nguyên Cảnh Đế lúc ban đầu tu đạo, là tự mình mò mẫm. Vài năm sau, mới phong Lạc Ngọc Hành làm quốc sư, phong Nhân tông làm quốc giáo.

Thân là dân bản xứ kinh thành, Hứa Thất An vẫn nhớ rất rõ ràng.

Nếu không phải Lạc Ngọc Hành, vậy sẽ là ai? Ừm, không bài trừ là Lạc Ngọc Hành âm thầm mê hoặc Nguyên Cảnh Đế tu đạo, sau khi về kinh hỏi Ngụy Công một chút...

“Nghe nói ngài năm đó từng có ước định với cao tổ hoàng đế?” Hứa Thất An nắm chặt thời gian lấy tin tức.

“Ha ha, chỉ là ước định nói miệng mà thôi, năm đó sau khi Đại Chu bị diệt, các lộ nghĩa quân tranh giành Trung Nguyên, ta khi đó thật ra đã không còn tâm tình tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Bởi vì ta đã tìm được con đường tấn thăng nhị phẩm, so sánh với ngôi vị hoàng đế, ta càng khát vọng trường sinh hơn.

“Cũng là tính cách sai khiến, ta xuất thân bần hàn, khi còn trẻ hành tẩu giang hồ, khoái ý ân cừu, khí chất giang hồ trên người quá nặng, càng khát vọng cuộc sống không gò bó.

“Sở dĩ tạo phản, là vì năm đó dân chúng sống thật sự không phải cuộc sống của con người, cuộc sống không có hi vọng, tự nhiên liền muốn tạo phản. Hắn khác ta, hắn có dã tâm, có chí khí, khát vọng nhất thống Trung Nguyên. Ngược lại không có hứng thú đối với trường sinh.

“Ta nhớ rõ hắn thường nói, cuộc đời để ý, theo đuổi nên là hoành đồ vĩ nghiệp, mà không phải trường sinh. Trường sinh không có ý nghĩa, làm hoàng đế mới thú vị.

“Một trận chiến đó ta thua, cũng không phải thả, thua tâm phục khẩu phục. Lúc ấy từng có ước định miệng với hắn, tương lai nếu con cháu không nên thân của hắn giẫm vào vết xe đổ của Đại Chu, thì do ta khởi nghĩa vũ trang trước, lật đổ triều đình mục nát.”

Mỗi một vị khai thác đều có tấm lòng son, nhưng con cháu đời sau thường thường sẽ ở ngợp trong vàng son đi hướng suy bại... Trong lòng Hứa Thất An cảm khái.

“Tiền bối hôm nay, đã tấn thăng nhị phẩm?” Hứa Thất An thử nói.

Hỏi xong, hắn vội vàng bổ sung: “Là vãn bối đường đột.”

“Nếu không giống Trấn Bắc vương tàn sát sinh linh như vậy, chỉ bằng bản thân, muốn tấn thăng nhị phẩm, quá mức khó khăn. Ta bế quan năm trăm năm, vẫn chưa thể bước ra một bước cuối cùng.”

Lão nhân không quá để ý nói: “Thanh Dương vì giúp ta phá quan, muốn đoạt củ sen của Địa tông, cho ta dùng.”

Hứa Thất An lập tức nhìn về phía Tào Thanh Dương, thầm nhủ ngươi đối với các môn phái lớn không phải là nói như vậy, ngươi nói muốn đoạt củ sen cho Võ Lâm minh, về sau mọi người mỗi sáu mươi năm đều có hạt sen ăn.

Tào Thanh Dương đáp lại ánh mắt hắn, nói: “Ta có thể nuôi một đoạn củ sen.”

“Không nuôi sống được.” Hứa Thất An nhắc nhở.

“Vậy chuyện không liên quan ta.” Tào Thanh Dương thản nhiên nói.

“...”

Hứa Thất An không quan tâm hắn, nhìn về phía cửa đá: “Củ sen có thể giúp tiền bối tấn thăng nhị phẩm?”

Lão nhân trả lời: “Tỷ lệ cực lớn.”

Cho dù như vậy, lão cũng chưa tự mình ra tay, chỉ cho Tào Thanh Dương một giọt tinh huyết, vị lão tổ tông Võ Lâm minh này trạng thái rất không thích hợp!

Ánh mắt Hứa Thất An lóe lên.

“Hy vọng có một ngày, có thể giúp tiền bối một tay.” Hắn nói.

Cáo biệt lão tổ tông Võ Lâm minh, hắn theo Tào Thanh Dương quay về đỉnh núi chính.

Sau hoàng hôn, Khuyển Nhung sơn bày tiệc lớn, các đại bang chủ, môn chủ tham gia bữa tiệc.

Hứa Thất An theo lý thường trở thành nhân vật chính của bữa tiệc, đối với trường hợp như vậy, Hứa bạch phiêu như cá gặp nước.

Hắn kiếp trước không thiếu theo lãnh đạo uống rượu xã giao, xuống biển làm ăn xông pha, cũng chưa từng rời khỏi bàn rượu, sau khi tới thế giới này, cửa cung* tu hành, khách quen trong Giáo Phường Ti.

Tu vi xã giao tiệc rượu, có thể so với nhất phẩm!

Chỉ một lát đã thân thiết với môn chủ, bang chủ Võ Lâm minh, tỷ tỷ ngắn tỷ tỷ dài gọi Vạn Hoa lâu lâu chủ Tiêu Nguyệt Nô.

Đám người Dương Thôi Tuyết cũng rất vui vẻ, không ngờ Hứa Ngân la hợp như vậy, hảo thủ nhậu nhẹt, rượu đến chén cạn, không chút hàm hồ, còn có thể không tránh kiêng kị nói với mọi người chuyện bí ẩn trong triều đình.

Ví dụ như vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ kia tư sắc khuynh quốc, rất ưu ái Hứa Ngân la, cố ý triệu hắn làm phò mã.

Ví dụ như hắn là khách quen trong phủ hai vị công chúa điện hạ, còn có thể đâu vào đấy nói ra bố cục phủ công chúa, một ít việc nhỏ riêng tư của hai vị công chúa.

Ví dụ như Giám chính Ti Thiên Giám cũng có buồn rầu, năm vị đệ tử của Giám chính mỗi người đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, Giám chính lo lắng muốn vỡ tim vì bọn họ.

Ví dụ như đích nữ của Vương thủ phụ, đối với đường đệ của Hứa Ngân la rễ tình đâm sâu vào không thể rút ra được, vì hắn, không tiếc trở mặt thành thù với Vương thủ phụ.

Đương nhiên, nói nhiều nhất vẫn là chuyện thú vị về Giáo Phường Ti.

Phù Hương hoa khôi đánh đàn tốt, nhưng càng giỏi thổi sáo hơn. Minh Nghiễn hoa khôi kỹ thuật nhảy vô song, dáng người mềm mại. Tiểu Nhã hoa khôi đọc đủ thi thư, lại chân thực nhiệt tình...

Uống đến ngà ngà say, tiệc rượu mới giải tán.

Hứa Thất An mang theo bội đao của mình, bước chân phập phù vào căn nhà an trí hắn, tiến vào phòng.

Men say trong mắt lập tức biến mất.

“Xử lý xong chuyện kinh thành, tra xong Nguyên Cảnh Đế, ta tới Kiếm Châu, sớm tạo quan hệ tốt, về sau mới có thể lăn lộn ở Kiếm Châu...”

Hắn đốt đèn dầu, ngồi ở bên cạnh bàn, rút ra hắc kim trường đao đặt ngang trên bàn.

Tiếp theo, lấy ra tấm gương ngọc thạch nhỏ, đổ ra một hạt sen, bóc ra, mang hạt sen nhẹ nhàng khảm vào lưỡi đao.

Hắn không có hộp ngọc, cho dù có, cũng không đặt được một cây trưởng đao tứ thước.

Chung Ly từng nói, thanh đao này của hắn, thiếu một cái khí linh. Mà hạt sen có thể điểm hóa ra khí linh, mang thanh đao này đẩy về phía hàng ngũ tuyệt thế thần binh.

Hạt sen khảm vào lưỡi đao, tựa như dán ở trên đao, như thế thì không cần hộp ngọc nữa... Hứa Thất An hắc một tiếng, ta thật sự là thông minh.

Thời gian qua đi từng phút từng giây, Hứa Thất An ngồi ở bên cạnh bàn, trông mong nhìn chằm chằm, phòng ngừa hạt sen rơi ở mặt bàn, nếu mang cái bàn điểm hóa, vậy thì đùa quá trớn rồi.

Về sau không cần cưỡi con ngựa cái nhỏ nữa, ngồi ở trên bàn ra ngoài, cái bàn bốn chân linh hoạt trèo đèo lội suối?

Hắn khuỷu tay chống mặt bàn, chống cằm, xuất thần, liền bị công hiệu của hạt sen dẫn dắt, không khỏi phát tán tư duy, nghĩ đến một ít trò cười thú vị.