“Dô, uống!” Ban đêm, sau khi Cổ Dục đưa Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đã ăn tối no nê về nhà xong xuôi. Thấy mấy người Hứa Cẩm cùng Khổng Hạo Văn đang hào hứng nhậu nhẹt thì cũng vui vẻ mở một chai bia nhập tiệc.

Mặc dù Cổ Dục hắn cảm thấy mình có lẽ sắp đến cái thời kỳ vô hỉ vô bi mất rồi, nhưng khoản tiền lần này thu được có hơi nhiều quá đáng, làm hắn suýt nữa thì mất bình tĩnh rồi. Hưng phấn, vui vẻ là chuyện hiển nhiên. Dù sao thì từ khi sinh ra tới bây giờ hắn chưa bao giờ nhận được món tiền khủng như vậy, không phát hoảng mới là chuyện lạ.

Chín con Huyết Long Đỏ Ớt, một con giá 950 ngàn tệ, tất cả được 8.55 triệu. Nhìn thì có vẻ nhiều nhưng cuối cùng thì cung vẫn không đủ cầu. Mấy người Hứa Cẩm ai cũng hối Cổ Dục, nếu có đợt hàng mới nhất định phải gọi họ đầu tiên.

Ngoài tiền bán mấy con cá đó còn có hơn 5 triệu trước kia nữa. Thẻ ngân hàng của Cổ Dục bây giờ đã sắp vượt qua 14 triệu rồi!!! 14 triệu tệ hẳn hoi luôn đó!

Nếu trước kia hắn chăm chỉ cày cuốc đến hộc máu, cố lắm cũng chỉ kiếm được 10 ngàn tệ, một năm xấp xỉ 120 ngàn tệ. Nếu muốn kiếm được 4 triệu thôi cũng phải làm quần quật suốt 2-30 năm luôn nha. Nhẩm tính một lát, nếu Cổ Dục hắn bắt đầu đi làm từ năm 20 tuổi thì phải làm liên tục, không được thất nghiệp ngày nào cho tới năm 50 tuổi thì mới kiếm được vỏn vẹn 4 triệu bọ. Nhưng trong quãng thời gian đó hắn vẫn còn khối việc cần dùng tiền: ăn uống, đi lại, mua sắm.v..v….

Nói chung là công việc ngày xưa không đủ xách dép, bây giờ chỉ cần về thôn có 20 ngày đã có thu nhập trên 100 ngàn/ngày rồi.


Nghĩ tới đây, hắn lại âm thầm cảm ơn ông trời mấy lần nữa. Nếu không nhờ ổng cho hắn trở về đây thì còn lâu hắn mới biết chuyện cái giếng trong nhà mình là một đống kho báu.

Cổ Dục cao hứng, Khổng Hạo Văn và Hứa Cẩm bên kia cũng vui vẻ không kém. Tuy trên bàn chỉ có ba người nhưng bầu không khí rất sôi nổi.

Đám người bọn họ uống mãi tới nửa đêm. Bốn là Cổ Dục định để mấy người Hứa Cẩm ngủ lại đây một hôm, ai ngờ là bọn họ đã gọi cho tài xế từ trước. Thật ra cũng không phải là tài xế riêng của hai người mà là của Hứa Cẩm, hôm nay Khổng Hạo Văn đi ké xe Hứa Cẩm đến đây.

Sau khi 3 người uống đến trời đất quay cuồng, tay tài xế kia mới tới dìu hai tên bợm nhậu kia đi, lái xe về nhà. . ngôn tình hay

Cổ Dục cũng chẳng kém cạnh, nằm vật ra giường. Buổi tối hôm nay hắn cũng uống không ít, bét lắm cũng phải mười mấy chai. Nhưng có lẽ là do thể chất được nâng cao lên khá nhiều nên hắn không thấy say sưa gì. Chỉ nằm ở trên giường, mở điện thoại ra ngắm số dư trong tài khoản ngân hàng.

Mặc dù mắt đã díu lại do buồn ngủ nhưng trong đầu lúc nào cũng có một bài ca bất tận đang vang lên… hôm nay là ngày tốt, làm việc gì cũng có thể thành công……

Chẳng biết có ai giống vậy không, nhiều khi ban đêm muốn ngủ nhưng chỉ cần điệp khúc này vang lên thì có cố mấy cũng không nhắm mắt lại được.

Cổ Dục là một trường hợp trong số đó, đêm hôm nay hắn lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ được.

Hắn vất vả chịu đựng sự giày vò này cho đến hừng đông. Hôm nay khoan hẵng ngủ đã. Với thể chất hiện tại của hắn không ngủ một ngày vẫn tốt chán. Tranh thủ ra thử một chút, bữa nay hắn dùng máy câu cá dùng ở trên thuyền câu.


Mấy cái câu máy này chuyên dùng để câu các loại cá từ lớn vừa đến siêu lớn ở vùng biển sâu. Thậm chí có người đồn rằng trên thuyền đánh bắt nếu dùng thứ này có thể đi săn được cả cá voi cỡ nhỏ.

Cổ Dục mua cái này đương nhiên không phải để câu cá voi. Dù sao trong nước cũng không cho phép săn bắt loài cá này.

Nương theo ánh sáng, Cổ Dục đi tới giếng thả dây câu xuống. Quả thật cái cần của chiếc cần câu máy này chắc chắn hơn hẳn những loại khác….

Chủ shop bán dụng cụ đi câu này đúng là có tâm, hắn chọn cho Cổ Dục loại dây câu khiến hắn cảm thấy rất đáng tiền. Đó là loại dây câu có lõi là hợp kim siêu bền. Dùng dây này để đi câu, đừng nói là dân câu cá, ngay cả thuyền câu cũng rất khó kiếm. Hơn nữa sợi dây câu này phải dài chừng ba ngàn mét, quả thực không ngắn.

Nhưng mà khi dây câu được thả xuống dưới nước, Cổ Dục phát hiện là nó liên tục bị kéo xuống, không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Thoáng chốc đã vượt qua độ sâu 100m, sau đó là 200 mét, 300 mét, 400 mét, 500 mét...... chớp mắt một cái đã đến 1000 mét.

Tới độ sâu này thì hầu như không còn lại bao nhiêu loài cá. Cho dù có thì cũng đều là cá con, không đáng bao nhiêu tiền. Nhưng sau khi qua một ngàn mét, lưỡi câu vẫn còn ào ào lao xuống, chẳng mấy chốc đã vượt qua vùng nước sâu. Trong từ điển hàng hải quốc tế, vùng nước sâu là khu vực biển có độ sâu trên 2000 mét. Tuy cá được đánh bắt ở độ sâu tầm 200m cũng được gọi là cá nước sâu, nhưng hai thứ này đem so sánh vơi nhau thì hơi khập khiễng chút.

Ở độ sâu 2000m thì ngay cả ánh sáng cũng không với tới được thì hiển nhiên là không có thứ gì đáng tiền.


“Kỹ năng cũng được rồi, không biết xuống sâu vậy thì sẽ ra loại gì đây.” Cổ Dục nhỏ giọng lầu bầu rồi nở một nụ cười. Bây giờ tâm trạng của hắn rất tốt, có ra thứ gì đi nữa thì vẫn vui vẻ.

Tuy nhiên khi Cổ Dục đang ngồi cười, rốt cuộc lưỡi câu cũng dừng lại, khiến cho hắn hơi khó hiểu chút.

Liếc mắt nhìn đồng hồ đo dây, đã thả xuống chừng 2.700m dây. Chẳng lẽ kỹ năng chỉ sâu như thế thôi sao?

Mặc dù tò mò, nhưng Cổ Dục vẫn thuần thục khởi động máy kéo đồ lên bờ.

Do nhận được thông báo từ máy, Cổ Dục chắc chắn là mình đã câu được thứ gì đó, hình như còn rất nặng. Nếu xét theo độ nặng của món này thì có thể không phải là kỹ năng.