Lạc Thiên Phong vừa dứt lời, những ánh mắt lại tiếp tục tập trung về phía kiếm đài.

Vù vù - -

Khoảng không trước mặt hai người đột nhiên vang lên những tiếng kiếm ngân xé gió. Nương theo tiếng kiếm ngâm đó, tất cả những thanh kiếm trong Luận Kiếm cốc cũng bắt đầu run rẩy. Tiếng rung động càng lúc càng mạnh, cho đến cuối cùng hòa lẫn vào trong tiếng kiếm ngân cao vút.

- Xảy ra chuyện gì? - Rất nhiều kiếm giả nắm chặt lấy thanh kiếm của mình. Không hề có một chút kiếm ý mà có thể khiến cho vô số thanh kiếm đáp lại như vậy. Cuối cùng thì sự lĩnh ngộ của hai người này đạt tới cảnh giới gì?

Trong đám người Phù Vân tông, sắc mặt Trữ Hoàn Chân có chút phức tạp. Bên cạnh hắn, Diệc Nguyệt Qua cũng lẳng lặng đứng im. Lúc này, gần như tất cả kiếm giả trong Luận Kiếm cốc đều đứng lên, ánh mắt mỗi người nhìn chằm chằm về phía hai người đang đứng giữa cốc.

Tần Vô Song và Hàn Kiến Tâm nhìn nhau, trong mắt đều xuất hiện một tia sáng.

"Keng...."

Khi tiếng kiếm ngâm vang lên tới đỉnh điểm, một âm thanh vô hình từ giữa hai người tản ra xungquanh.

"Bộp..."

"Bộp..."

"Bộp..."

Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ cùng bước đi ba bước, mặt đất dưới chân họ xuất hiện một cái khe rộng mấy trượng.

Khóe miệng mỉm cười một cách hài lòng, Lạc Thiên Phong mắng:

- Hai tên tiểu tử các ngươi còn không cút tới giữa kiếm trận đi? Hay muốn ta phải tự thân mời?

Gần như cùng với lúc Lạc Thiên Phong dứt lời...

"Vù..."

"Vù..."

Hai đạo kiếm quang màu tím chợt lóe lên rồi biến mất. Trong hai đạo đó thì một đạo kiếm quang màu tím có ánh màu xanh còn đạo kia lại có ánh màu vàng kim.

Vô số kiếm giả chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ đã biến mất. Trong nháy mắt, cả hai liền đứng sững trên một tảng đá lớn nơi kiếm đài bị nghiền nát.

"Cái gì...?"

Chẳng những kiếm chủ chuẩn đại sư bình thường mà ngay cả nội ngoại phong chủ của Tử Hà tông cũng đều có sự kinh hãi. Tốc độ của hai người mà với nhãn lực của họ cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ. Phải biết rằng trong số bọn họ có không ít người thành danh Kiếm Chủ trung thiên vị từ rất lâu rồi.

- Quả nhiên là hậu sinh khả úy. Chúng ta đã già thực rồi.

Một lão Kiếm Chủ râu tóc bạc trắng, vuốt chòm râu trắng như tuyết của mình rồi nói một cách cảm khái.

- Đúng vậy. - Mấy người khác cũng lên tiếng. Sau đó họ lại nghĩ tới lời đồn gần đây, cùng với việc cho tới bây giờ có hai gã phong chủ ngoại phong vẫn còn chưa tới mà đoán ra được mức độ chân thực của sự việc.

- Sư tổ mẫu... - Hoàng Linh Nhi có chút lo lắng, nắm chặt lấy tay Nhan Như Ngọc. Còn Nhan Như Ngọc vào lúc này cũng chẳng khác Hoàng Linh Nhi là bao nhiêu. Những lời đồn đối với Lạc Tâm Vũ, ngay từ khi Lục Thanh còn chưa sinh ra, nàng đã được nghe lưu truyền trong tông môn. Con đường kiếm đạo của hắn khiến cho vô số kiếm giả cảm thấy xấu hổ. Đồng thời, vị trí số một trên Long Phượng bảng trong mười mấy năm qua vẫn chưa có người nào lay chuyển được.

Khi Lục Thanh còn chưa bước chân vào cung Triêu Dương thì hắn đã bước chân vào cấp bậc Kiếm Sư. Mười chín tuổi, Lạc Tâm Vũ từng một người một kiếm chém chết một con linh thú tam giai. Thậm chí sau đó còn giết chết một con Thần Phong ưng tam giai. Mà tam giai linh thú trưởng thành thông thường không hề kém hơn Kiếm Sư đỉnh phong. Bởi vậy có thế thấy được sự mạnh mẽ của Lạc Tâm Vũ tới mức nào. Hôm nay đã qua sáu năm, Lạc Tâm Vũ càng trở nên mạnh hơn khiến cho Nhan Như Ngọc cảm thấy hắn sâu không thể đoán nổi. Cũng giống như phụ thân Lạc Thiên Phong của hắn khiến cho người ta không thể nhìn ra.

Trong Thất Tinh kiếm trận, Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ đứng đối diện với nhau.

- Tiểu tử! Đối thủ của ngươi không đơn giản đâu. Ngươi nên cẩn thận. - Diệp lão lên tiếng nhắc nhở trong đầu một câu rồi im lặng.

Vào lúc này, tinh thần của Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ đều tập trung về phía đối phương. Một khi có người nào lộ sơ hở, chắc chắn sẽ phải hứng chịu thế công như chớp giật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Dưới chân hai người, vô số đá vụn bay lên không trung. Hai người đứng cách xa nhau hơn hai mươi trượng. Cũng chẳng thấy hai người có bất cứ động tác nào nhưng không khí giữa hai người bị ép lại khiến cho vô số những viên đá vụn bên trong liền hóa thành bột phấn. Vô số bụi phấn tràn ngập cả trong không gian khiến cho mọi người đứng ngoài chỉ thấy bên trong phạm vi hơn mười trượng chợt xuất hiện một quả cầu xám đang bắt đầu xoay tròn.

Sắc mặt có chút khiếp sợ, Tầm Thiên Kính nhìn Huyền Thanh, nói:

- Huyền sư huynh! Đệ tử của ngươi khiến cho chúng ta quá kinh ngạc. Bây giờ nhìn hai đứa thắng bại cũng khó nói.

Huyền Thanh cất tiếng cười lãnh đạm rồi mở miệng nói:

- Thắng bại là chuyện thường của kiếm giả. Ai thắng ai bại làm sao có thể đoán được. Chỉ cần bọn chúng có thể từ đó rút ra được kinh nghiệm thì cho dù thất bại cũng chẳng có vấn đề gì.

Huyền Minh đứng bên cạnh chỉ cất tiếng hừ lạnh, nét mặt có chút không hài lòng. Một tia sáng lóe ra trong mắt lão, không biết đang nghĩ cái gì. Nhưng bốn người Lạc Thiên Phong đều biết hắn không vui với kết quả của cuộc luận kiếm nên cũng không để ý.

"Ầm...ầm.."

Vào lúc này, phía trên Luận Kiếm cốc vang lên những tiếng sấm rền. Tất cả ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong phạm vi năm trăm trượng, một đám Lôi Vân ngưng tụ cùng với Tốn Phong màu xanh đang rít lên từng chặp. Những tia tử điện to bằng bắp đùi liên tục lóe lên trên đám mây. Những tia chớp chói mắt giống như những con rồng ra biển uốn lượn. Xung quanh đám mây khoảng trăm trượng xuất hiện một khoảng chân không.

Lôi khí như muốn hủy thiên diệt địa từ trên không trung lan xuống. Trong đoàn người các tông môn thi thoảng lại vang lên tiếng thú thê lương. Đó đều là linh thú hộ thân của kiếm giả, do kích thước không lớn lắm nên được cho phép vào trong cốc. Nhưng tới lúc này, chúng lại bị nguy hiểm.

Một biển Lôi khí hòa lẫn với khí Tốn Phong bao phủ khắp nơi. Khí Tốn Phong thì không có gì để nói nhưng Lôi khí thì chính là sự sợ hãi trong tiềm thức sâu trong linh hồn của linh thú.

Đặc biệt, dưới sự dẫn động của Lục Thanh, cho dù là linh thú tam giai cũng không thể chịu nổi. Huống chi, đám kiếm gia ở đây có mấy ngươi có thể thu phục được linh thú tứ giai?

Nhất thời, toàn bộ Luận Kiếm cốc trở nên hỗn loạn. Không ít kiếm giả bắt đầu kéo linh thú của mình ra khỏi Luận Kiếm cốc. Những có không ít kiếm giả do dự không quyết. Vì rời khỏi Luận Kiếm cốc cũng đồng nghĩa với việc không thể xem được cuộc chiến. Mà trận đầu này chắc chắn là trận đấu hay nhất từ đầu tới giờ.

Cũng may, có mấy kiếm giả giúp đỡ nâng con linh thú đang nằm bẹp trên mặt đất ra ngoài khiến cho đám kiếm giả thở phào một hơi, tiếp tục tập trung theo dõi khung cảnh trong kiếm trận.

Vào lúc này, khí thế của hai người Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ tỏa ra gần như tới mức cao nhất. Những làn khí màu tím và màu vàng phân biệt bốc lên từ đỉnh đầu hai người.

Khoảng không trên đỉnh đầu Lạc Tâm Vũ là một quả cầu lửa màu vàng kim chiếm cứ phạm vi khoảng chừng một mẫu. Tử Dương Chân hỏa nóng rực hừng hực bốc cháy bên ngoài quả cầu. Cho dù xung quanh quả cầu là một khoảng chân không nhưng nó vẫn cháy rừng rực. Hai khoảng chân không giao tiếp với nhau trên không trung tỏa ra một làn khí mênh mông cuồn cuồn đập vào vách đá, làm rơi xuống những tảng đá lớn, nặng tới mấy trăm cân.

Lúc này, mười vị Kiếm Chủ có trách nhiệm phán xét đang ngồi ở dưới liền phóng lên. Kiếm chỉ của bọn họ nhanh chóng điểm xuất, bắn ra vô số các loại kiếm khí khiến cho những tảng đá rơi xuống biến thành bụi phấn. Vô số bụi đá từ trên cao rơi xuống khiến cho Luận Kiếm cốc như bị bao trùm bởi một cơn mưa bụi.

Trong vòng sáng của kiếm trận, một quả cầu chân không được hình thành.

"Cheng..."

"Cheng..."

Một xanh tím, một vàng tím...hai đạo kiếm quang lóe lên trong không trung.

"Ầm..."

Quả cầu chân không bên trong đầy bụi đá nhất thời bị xuyên thủng thành một đường thẳng tắp. Hai đạo kiếm khí kinh người va chạm với nhau ở giữa.

Không hề có chút tiếng động vang lên trong khoảng chân không. Chỉ có những tia tử điện to bằng cánh tay, những lưỡi đao gió cùng với hơi nóng thiêu đốt của Tử Dương chân hỏa. Không gian chân không cơ bản không thể ngăn được chúng bùng nổ.

Chân không lan rộng, nhanh chóng bao phủ Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ vào trong, rồi tiếp xúc tới tận vòng sáng của kiếm trận.

Vù...vù...

Kiếm trận rung động. Vòng ánh sáng màu hồng chẳng khác gì mặt sông, bây giờ có thêm cả gió khiến cho mặt sông xuất hiện những cuộn sóng cao mấy trượng. Trong phút chốc, vòng sáng rung chuyển kịch liệt.

Lúc này, bảy viên đá hệ Hỏa cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hơi thở nóng rực trong nháy mắt đạt tới mức cao nhất. Vòng sáng của kiếm trận vốn đang ảm đang tưởng chừng như biến mất cũng tỏa ra những tia sáng rực rỡ. Ngay lập tức, độ dầy của vòng sáng tăng lên tới cả tấc, ép chặt khoảng chân không lại.

Trong kiếm trận, Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ mỗi người chiếm một khoảng chân không.

Trên người Lạc Tâm Vũ xuất hiện một tầng Tử Dương kiếm khí hơi mỏng, ngăn cản khoảng chân không ở bên ngoài.

Mà Lục Thanh chẳng hề có chút phản ứng. Thân thể tương đương với một thanh kiếm cửu phẩm của hắn vào lúc này mới bắt đầu được thể hiện. Những tia khí phát ra ngoài khiến cho áp lực của chân không chẳng hề có tác dụng đối với hắn. Nhìn hắn lúc này, chẳng khác gì một thanh kiếm thượng phẩm hình người.

Trên tay Lục Thanh, thanh Luyện Tâm kiếm tỏa ra dầy đặc những tia sáng màu xanh. Một con Huyền Thủy Long Mãng quẫy động trên thân kiếm giống như thật, phát ra những tiếng ngâm.