Đế quốc Thiên Thạch đơn phương tuyên bố Thái Bình Dương thuộc sở hữu đế quốc Thiên Thạch khiến cho toàn thế giới chấn động, nếu đổi là quốc gia khác, mặc dù thực lực của một nước so với đế quốc Thiên Thạch cường đại gấp trăm lần, chỉ sợ sẽ rước lấy các quốc gia Thái Bình Dương vây công, thậm chí rước lấy toàn thế giới vây công.

Nhưng mà đế quốc Thiên Thạch có Thạch Thiên, tất cả mọi người hiểu rằng Thạch Thiên đơn thương độc mã thiêu Nhà Trắng, hủy đi Lầu Năm Góc, cái này về ý nghĩa nào đó là một mình đấu với nước Mỹ, hơn nữa sau đó chính phủ Mỹ đối với hắn vẫn không thể làm gì được. Tất cả mọi người tinh tường, vị đế quốc Thiên Thạch đã khiến cho nhiều người tức giận, nhưng mọi người cũng tinh tường, nếu như quốc gia nào nhảy ra trước chọc đến đế quốc Thiên Thạch, rất có thể sẽ đem ôn thần Thạch Thiên này về đến quốc gia mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nói đến đế quốc Thiên Thạch cũng không phải dể đánh như vậy. Nước Mỹ lần này liên hợp hơn mười quốc gia tại Thái Bình Dương diễn tập quân sự, vận dụng quân hạm cùng binh lực đều là chưa từng có, mục đích chính là vì nhằm vào đế quốc Thiên Thạch, nhằm báo thù Thạch Thiên. Nhưng kết quả lại bị đế quốc Thiên Thạch dùng tốc độ như thiểm điện tiêu diệt, gần mười vạn hải quân tướng sĩ các quốc gia trở thành tù binh, tất cả quân hạm trở thành lễ vật các quốc gia đưa đến cho đế quốc Thiên Thạch, hơn nữa bị bọn họ dùng lý do số lượng quá nhiều, tại truyền thông toàn thế giới công khai rao hàng.

Chính phủ Mỹ đương nhiên là phẫn nộ nhất, quân đội thậm chí có người đưa ra sử dụng vũ khí hạt nhân phá hủy hết quần đảo Thiên Thạch. Nhưng mà đại đa số mọi người phản đối, quần đảo Thiên Thạch dân cư thuộc về đế quốc Thiên Thạch chỉ có hơn hai vạn người, mà hải quân các quốc gia thành tù binh bọn họ đã có mười vạn người, trong đó hải quân Mỹ chiếm gần sáu vạn, nếu như sử dụng vũ khí sát thương quy mô lớn, mười vạn người này cũng chôn cùng, đến lúc đó cho dù quốc gia khác không lên tiếng, chính nước Mỹ cũng loạn. Nói đến tình báo nước Mỹ cũng rõ ràng đế quốc Thiên Thạch không chỉ có hai vạn người ở trên quần đảo Thiên Thạch, thế lực bọn họ phân bố ở các nơi trên thế giới vượt xa quần đảo Thiên Thạch, nếu như đem những kinh nghiệm sa trường của bọn họ thông các loại ám sát, phá hoại, lính đánh thuê chính quy tác chiến biến thành phần tử khủng bố, hậu quả khó có thể tưởng tượng.

Hiện tại bày ở trước mặt các quốc gia vấn đề quan trọng nhất chính là tù binh, sự kiện sau khi phát sinh các quốc gia lúc này công khai yêu cầu đế quốc Thiên Thạch trả lại tù binh cùng quân hạm, cũng muốn cầu đế quốc Thiên Thạch xin lỗi. Thạch Thiên lúc này mỗi ngày không phải nghiên cứu đĩa bay ngoài hành tinh cùng ám không gian, thì cũng trong hoàng cung trái ôm phải ấp, sống phóng túng phi thường cao hứng. Đám người Laurent, Braid nào dám đem những chuyện nhỏ nhặt này đi phiền lão nhân gia, trải qua hội nghị đế quốc đơn giản thảo luận, quyết định đối với yêu cầu các quốc gia này không rảnh mà để ý tới. Về phần chiến lợi phẩm lần này thu được trong chiến dịch Thái Bình Dương, ngoại trừ một bộ phận lưu cho quân đoàn đế quốc sử dụng ra thì quy ra tiền, mười vạn tù binh dùng tội danh nhập cảnh phi pháp phán cưỡng bức lao động năm năm, trước mắt quần đảo Thiên Thạch thượng thiếu nhất chính là sức lao động, lưu lại bọn họ kiến thiết đế quốc mà cống hiến.

Quyết định này tuyên bố ra, chính phủ các nước đều lên án mạnh mẽ đây là hành vi dã man cực kỳ vô nhân đạo của chủ nghĩa đế quốc. Đám người Laurent đối với ngôn luận này cười nhạt, trong lòng bọn họ vốn sẽ không nghĩ tới pháp chế, dân chủ gì cả, chỉ dùng Thạch Thiên làm trung tâm, cùng nghĩ đây không phải rõ ràng tên quốc gia chúng ta đã kêu là đế quốc Thiên Thạch, đương nhiên là chủ nghĩa đế quốc. Nhưng mà hội nghị đế quốc các nghị viên sau khi khinh bỉ hết chính phủ các nước gu ngốc chỉ biết dùng nhân đạo mà nói chuyện, thì cũng đơn giản thảo luận nghiên cứu hạ hai chính sách nhân đạo nhằm vào tù binh .

Hạng thứ nhất là nộp tiền bảo lãnh, theo cấp bậc của tù binh, mà số tiền phân biệt mỗi người 200.000 đôla đến 5 triệu đôla.

Đương nhiên, quốc gia nộp tiền bảo lãnh cùng bản thân nộp tiền bảo lãnh bản chất có phân biệt, cũng phải thể hiện bản chất dã man của chủ nghĩa đế quốc. Bởi vậy tù binh giao nộp tiền bảo lãnh kim còn phải tiếp tục lưu lại quần đảo Thiên Thạch phục cưỡng bức lao động, chỗ tốt là có thể tìm được cuộc sống đãi ngộ giống như công nhân bình thường, sau khi năm năm cưỡng bức lao động thì trả lại tiền bảo lãnh để cho hắn về nước.

Một chính sách khác là phạt tiền thay thế cưỡng bức lao động, dựa theo cấp bậc tù binh, số tiền phân biệt là mỗi người 500.000 đôla đến 10 triệu đôla, giao tiền phạt có thể lập tức phóng thích về nước.

Chính phủ các nước đều rõ ràng, dựa vào quở trách cùng nói rõ lí lẽ là không thể nào khiến cho loại cuồng nhân như Thạch Thiên thỏa hiệp, tổn thất quân hạm có thể không lấy lại được, nhưng tướng sĩ hải quân bị bắt thì phải giải cứu, nếu không cho dù phát động chiến tranh, cũng sẽ bởi vậy mà nhiều thêm băn khoăn. Hiện tại đế quốc Thiên Thạch đã mở ra điều kiện phóng thích, nói rõ có lẽ còn có đường thương lượng, so với thông qua truyền thông tiếp tục quở trách thực tế hơn nhiều. Bọn họ đương nhiên không có khả năng lập tức đáp ứng đế quốc Thiên Thạch, lãnh đạo các quốc gia sau khi hiệp thương quyết định trước áp dụng phương thức chính thức cùng đế quốc Thiên Thạch thành lập tư tưởng trao đổi, phái đặc sứ đi quần đảo Thiên Thạch, mời đế quốc Thiên Thạch dùng thân phận quốc gia tham gia hội nghị Liên Hiệp Quốc, đàm phán vấn đề tù binh. Việc này thực ra là muốn ám chỉ, đế quốc Thiên Thạch nếu như nguyện ý phóng thích tù binh, bọn họ khả năng sẽ thừa nhận thân phận quốc gia đế quốc Thiên Thạch, đồng ý cho đế quốc Thiên Thạch thay thế ghế của vương quốc Colo Shrike tại Liên Hiệp Quốc.

Thật ra đối với các quốc gia mà nói, thừa nhận đế quốc Thiên Thạch căn bản không có gì. Bị hao tổn mất đất chỉ là vương quốc Colo Shrike. Hơn nữa một khi đế quốc Thiên Thạch gia nhập liên hiệp quốc. Nước Mỹ ngược lại có thể lợi dụng địa vị của mình ở Liên Hiệp Quốc để chế ước đế quốc Thiên Thạch.

Nhưng mà theo Laurent thấy, nếu như có thể gia nhập Liên Hợp Quốc, hơn nữa thân phận quốc gia được các quốc gia trên thế giới thừa nhận, vẫn rất có sức hấp dẫn. Trước mắt hộ chiếu đế quốc Thiên Thạch tuy không ít, nhưng người có hộ chiếu đế quốc Thiên Thạch vẫn phải tiếp tục sử dụng hộ chiếu nguyên quốc tịch của bọn họ. Hộ chiếu đế quốc Thiên Thạch căn bản không cách nào sử dụng. Sau khi được Liên đặc sứ Hiệp Quốc ám chỉ. Laurent cùng nghị viên đế quốc đều cảm thấy đây là cơ hội tốt để thay đổi hiện trạng. Trên thực tế bọn họ cũng không phải quá quan tâm tới tiền chuộc. Hơn nữa mười vạn tù binh cũng làm cho bọn họ đau đầu. Nhưng mà việc này trọng đại, bọn họ không dám tự mình làm chủ. Laurent phải kiên trì đi quấy rầy Thạch Thiên.

Thạch Thiên nghe xong Laurent báo cáo, chỉ hỏi một câu: "Trong Liên hiệp quốc ai có tiếng nói?"

Laurent giật mình, á khẩu không trả lời được.

Thạch Thiên hừ lạnh một tiếng: "Bọn họ giờ có thể thừa nhận ngươi, tương lai cũng có thể không thừa nhận ngươi. Chỉ cần vào Liên Hiệp Quốc, bọn họ có thể lợi dụng quy củ Liên Hiệp Quốc đến yêu cầu ngươi. Ngươi nếu không theo quy củ như bọn họ làm việc, thì chúng cũng sẽ đem ngươi đá ra".

Laurent lau mồ hôi trên trán, cúi đầu nói: "Lão nô hồ đồ. Thi.ếu chút nữa trúng kế của bọn họ"

Thạch Thiên cười nói: "Tiểu tử ngươi cũng không tính quá hồ đồ, cái chính sách tiền chuộc kia lão tử phi thường thích. Bọn họ đã đến mời, ngươi cứ phái người đi đàm phán, nói cho bọn hắn biết, lão tử muốn tiền chuộc, bọn họ một phân tiền cũng đừng mơ tưởng thiểu, hơn nữa từ giờ trở đi tính lợi tức, bọn họ cho ra chỗ tốt, lão tử cũng một mực không cần, cái gì chó má liên Hiệp Quốc, cút đi một bên, lão tử cũng không thừa nhận Liên Hiệp Quốc".