Chu Lãng trải thảm trên sô pha ngủ tạm một đêm, rõ ràng là rất khuya mới đi ngủ, nhưng gà trống mới gáy một tiếng ở bên ngoài, anh đã cực kỳ thanh tỉnh mà mở mắt.

Mang dép lê, Chu Lãng bước nhẹ đến mép giường, Tống Ý Dung còn đang ngủ, cả người đều vùi vào chăn, chỉ lộ ra những bộ phận từ mũi trở lên.

Mặc dù ngủ nhưng lông mi Tống Ý Dung vẫn run run do bất an, run cực nhẹ, nhưng Chu Lãng cách cậu quá gần, nhìn rất rõ ràng.

Tống Ý Dung, cậu đang khổ sở vì sự tình gì?

Tôi có thể giúp cậu chia sẻ sao?

Trong đầu hỗn độn nhiều ý tưởng, Chu Lãng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mí mắt ấm áp của Tống Ý Dung, chóp mũi nhỏ tinh xảo, xuống chút nữa, chỉ nhìn thoáng qua mà tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, môi Tống Ý Dung đã khôi phục một chút màu sắc, phiếm hồng nhàn nhạt.

Có vẻ rất mềm mại.

Tầm mắt lướt theo hình dáng viền môi, Chu Lãng cảm thấy hành vi này của mình đã vượt mức, rất không lễ phép.

Nhưng đáng chết là anh hoàn toàn không thể khắc chế được ánh mắt của mình.

Thậm chí luyến tiếc rời đi dù chỉ một giây.

Còn có nốt ruồi nhỏ kia, lớn lên sao lại đẹp như vậy, lòng bàn tay thô ráp chậm rãi dời xuống, đụng tới hầu kết chỉ hơi nhô lên một chút của Tống Ý Dung, cổ mềm mại lại thon dài, làn da nơi cổ rất trắng càng làm cho người như một viên ngọc.

Chu Lãng thật nhẹ nhàng dán cả lòng bàn tay lên cái cổ kia rồi nhanh chóng rút tay về.

Thật ra Tống Ý Dung lớn lên rất xinh đẹp, nhưng mắt một mí hơi rũ xuống và ý cười nhạt nhẽo không chứa độ ấm làm tăng thêm hơi thở lãnh đạm cho cậu, dễ dàng làm người ta cảm thấy cậu rất tự lập, sẽ cho rằng cậu không cần bất cứ sự trợ giúp nào.

“Có phải anh muốn bóp cổ tôi không?”, Tống Ý Dung không biết mở mắt từ khi nào, giọng nói còn khàn khàn chưa tỉnh ngủ, không chờ Chu Lãng trả lời đã tiếp tục hỏi: “Đúng không?”

Chu Lãng thanh thanh giọng, nói: “Không.”

“Đầu còn đau không?”, hắn hỏi tiếp.

“Đầu hả?” Tống Ý Dung suy nghĩ vài giây, sau đó ngẩn người, đến khi phản ứng lại, lấy tốc độ sét đánh mà dùng chăn che đầu lại, quấn thành một bọc nhỏ, một hồi lâu sau thanh âm bình tĩnh của Tống Ý Dung mới truyền ra từ trong chăn: “Tối qua tôi đã làm gì?”

Trong mắt Chu Lãng nổi lên ý cười, nhưng vẫn nói đúng sự thật: “Cậu uống say.”

“À”, Tống Ý Dung thò đầu ra từ trong chăn, xốc chăn ngồi dậy, trên đầu tóc lộn xộn còn có hai nhúm tóc dựng lên, sau khi mang giày, đứng thẳng, Tống Ý Dung mới dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sự việc xảy ra tối qua anh xem như không thấy gì hết.”

Chu Lãng gật đầu nói: “Ừ, được.”

Tống Ý Dung bực bội mà vuốt vuốt tóc, cau mày nhìn Chu Lãng: “Anh…”

Chu Lãng rất kiên nhẫn mà nhìn Tống Ý Dung.

Tống Ý Dung bất chấp tất cả, nhìn thẳng vào Chu Lãng hỏi: “Rốt cuộc là anh có bao nhiêu khối cơ bụng vậy?”

Chu Lãng nhịn không nổi mà nghiêng nghiêng đầu, sắp giấu không được khóe miệng đang cong lên: “Muốn tôi c0i quần áo ra không?”

Sắc mặt Tống Ý Dung hơi thay đổi, lộ ra màu hồng nhàn nhạt: “Không cần đâu.”

Sau một hồi chật vật với Chu Lãng, Tống Ý Dung đang muốn về nhà, nhưng vừa bước tới cổng sân nhà Chu Lãng liền đối diện với Giản Nhiễm đang đi tới đây.

Em gái nhỏ mặc một cái váy màu vàng nhạt, nhảy nhót mà đi tới, khi thấy Tống Ý Dung thì nụ cười mỉm trên môi nở rộ lên, tốc độ cũng nhanh hơn, chạy tới chào hỏi: “Hi, anh cũng đến tìm Chu Lãng hả?”

Tống Ý Dung trả lời qua loa: “À.”

Lúc này Giản Nhiễm mới chậm chạp mà phát hiện có gì đó không đúng, nhỏ giọng nói: “Hình như mới 6 giờ rưỡi nha, sao lại sớm như vậy?”

Em gái nhỏ lẩm bẩm một hồi mới ngẩng đầu lên, vừa nhấc đầu thì ngay cả cái bóng của Tống Ý Dung cũng không nhìn thấy.

Giản Nhiễm dậm hai bước tại chỗ lại duỗi dài cổ nhìn nhìn, đúng là đi nhanh đến không kịp thấy bóng.

“Sao anh cũng kỳ quái như vậy?”, vừa vào cửa nhìn thấy Chu Lãng đang đứng nhìn ra bên ngoài, Giản Nhiễm hoài nghi hỏi: “Khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, có việc gì vui hả?”

“Cũng?” Chu Lãng lấy lại tinh thần, hỏi: “Còn ai nữa à?”

“Xí, hồn rời khỏi xác, chính là anh trai nhỏ xinh đẹp vừa mới ra khỏi nhà anh đó, biểu tình cũng giống như anh, kỳ kỳ quái quái.”

Giản Nhiễm rất hồn nhiên, nói xong thì đầu óc đã bị một suy nghĩ khác lấp đầy, nhớ tới nguyên nhân bản thân đến đây thì vui tươi hớn hở hỏi: “Hôm nay dì Tú kêu em đến sớm một chút, có món gì ngon cho em ăn sao?”

Phương Văn Tú nghe được tiếng của Giản Nhiễm, từ trong phòng kêu lên: “Tới rồi hả? Dì đang ở trong phòng bếp, mau vào đây đi.”

Tống Ý Dung vừa về đến nhà, Lỗ Lỗ liền vui mừng chạy ra đón, xoay quanh ống quần của cậu.

Cuối cùng Tống Ý Dung cũng tìm được niềm an ủi, vừa muốn ôm mèo vào trong ngực, mèo nhỏ ngửi ngửi trên người cậu rồi chợt lùi lại nửa bước, tay cậu ngừng giữa không trung, đối diện với đôi mắt tròn xoe của mèo nhỏ.

Đôi mắt Lỗ Lỗ không chớp nhìn Tống Ý Dung, có vẻ rất tủi thân mà ‘meo’ một tiếng: Cậu có mèo khác rồi phải không?

Tống Ý Dung bất mãn mà ném mấy lon bia đã uống tối hôm qua vào thùng rác, vừa xoay người thì thấy Chu Lãng xách một hộp giữ nhiệt đi tới nên hỏi: “Đi đâu vậy?”

Chu Lãng nói: “Tìm cậu.”

Tống Ý Dung: “Có chuyện gì sao?”

Chu Lãng: “Buổi sáng cậu đi nhanh quá, mẹ tôi hỏi có phải cậu chưa ăn sáng không, rồi bảo tôi đưa một phần cơm chiên trứng qua nhà cậu.”

Chu Lãng nói rất nghiêm túc nhưng vành tai dễ bị đỏ lên đã để lộ rất nhiều điều.

Tống Ý Dung nhớ đến xúc cảm trong lòng bàn tay tối qua, căng chặt nhưng có co dãn, khác hẳn với cái bụng mềm mại của mình, nói: “Này.”

Cậu ra vẻ nghiêm túc: “Trên cổ anh có cái gì kìa!”

Chu Lãng lấy tay sờ sờ, không sờ được gì nhưng Tống Ý Dung đã tiến lại gần, đỉnh đầu mềm mại gần ngay trước mắt, anh ngửi được một mùi hương dầu gội rất tươi mát.

Tống Ý Dung dùng ngón tay sờ hầu kết Chu Lãng, có thể cảm nhận rõ ràng hầu kết đang hoạt động, từng nhịp rung động xuyên thấu qua da truyền đến xúc giác từng cơn tê dại.

Chu Lãng hỏi: “Tống Ý Dung, dọn dẹp xong rồi sao?”

Tống Ý Dung rút tay về, đặt bên hông, đầu ngón tay nghiền nghiền, nói: “Xong rồi, một con chim nhỏ vừa mới bay đi.”

Chu Lãng nói như dỗ đứa nhỏ: “Ừ, ăn sáng đi.”

Chu Lãng đưa hộp giữ nhiệt cho Tống Ý Dung nhưng không vội buông tay, hai người giằng co, Tống Ý Dung nắm lấy cánh tay Chu Lãng đẩy ra nhưng vẫn không được, đành phải đứng tại chỗ, nghi hoặc nhìn Chu Lãng.

Lúc này Chu Lãng mới buông lỏng tay, thấp giọng nói: “Lần sau không nên uống rượu một mình.”

Tống Ý Dung từ từ rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào một viên đá nhỏ trên mặt đất, sáng sớm độ ấm vừa đủ, làn da cũng ấm áp.

Chu Lãng tiếp tục nói: “Nếu thật sự muốn uống thì có thể tìm tôi, tôi uống với cậu, cậu sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.”

Đôi mắt Chu Lãng nhìn Tống Ý Dung vẫn trầm tĩnh, ôn hòa như cũ.

Tống Ý Dung kéo kéo khóe miệng, muốn cười một chút, nhưng trong nháy mắt này gương mặt lại cứng ngắc, thậm chí miệng lưỡi cũng vụng về, cuối cùng chỉ có thể ậm ừ trong cổ họng: “Ừm.”

Chu Lãng để hộp giữ nhiệt ngay ngắn vào tay Tống Ý Dung, lại duỗi một tay khác xoa xoa đầu cậu, nói: “Cậu ăn đi, tôi phải đi làm.”

Tống Ý Dung vào trong nhà liền bế Lỗ Lỗ lên, ngón tay thon dài vu0t ve cằm mèo nhỏ, vuốt nhẹ từng cái từng cái, mèo nhỏ thoải mái nheo lại đôi mắt.

Mèo nhỏ cực kỳ thoải mái súc vào trong ngực Tống Ý Dung, đang mơ mơ màng màng muốn ngủ lại đột nhiên bị chủ nhân đặt trên sô pha.

Lỗ Lỗ ngốc ngốc mà nâng đầu lên nhưng Tống Ý Dung đã ôm hộp giữ nhiệt đi xa, mèo nhỏ lại tủi thân lần nữa, kéo giọng mềm mại kêu lên vài tiếng nhưng chủ nhân kia lại nhẫn tâm mà không quay đầu lại dù chỉ một lần.

Tống Ý Dung cũng không biết bản thân bị làm sao, bước chân dường như không dẫm đến mặt đất, đầu óc cũng lơ mơ, cảm giác như hồn phách bị rút đi, không thể chi phối thân thể này.

Mu bàn tay dán lên mặt, rất nóng.

——

Chu Lãng đã đổi nơi làm việc, chuyển đến một công ty rất lớn đang xây dựng công viên, tiền lương cao hơn so với làm công tự do rất nhiều, nhưng cũng mệt hơn.

Hơn nữa khoảng cách từ công ty về nhà rất xa, mỗi ngày phải chạy mô tô lên trên trấn, gửi xe vào chỗ giữ xe rồi đón xe buýt đi làm.

Bởi vì nguyên nhân này nên mỗi ngày phải đi sớm hơn một giờ so với thời gian quẹt thẻ của công ty.

“Chu Lãng, công ty có ký túc xá cho công nhân ở mà”, một người làm chung với Chu Lãng nói: “Mỗi ngày chạy tới chạy lui vất vả như vậy, tôi chỉ nhìn thôi mà cũng mệt theo.”

Chu Lãng ngừng việc, thuận tay lau mồ hôi trên trán, nói: “Còn khỏe lắm, không mệt.”

Người kia cười cười, nói: “Chỉ có anh mới chịu khổ như vậy, lúc nãy có mấy người tính toán đi uống một chút sau khi hết giờ làm việc, anh có đi không?”

Chu Lãng lắc lắc đầu, từ chối: “Không đi được, trong nhà có người chờ.”

Người kia tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mà ‘nhiều chuyện’: “Bạn gái à? Kết hôn chưa? Con được mấy tuổi rồi?”

Chu Lãng bật cười: “Chưa kết hôn.”

Người kia vui vẻ nói: “Chưa kết hôn thì tốt, hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho anh, với diện mạo này của anh thì lo gì không tìm được bạn gái.”

Chu Lãng cầm bình nước rót vào miệng, xoa xoa vệt nước nơi khóe miệng: “Không cần đâu.”

“Sao lại không cần?”, người kia lại nói: “Nếu anh đồng ý, trong hai ngày tới tôi sẽ mai mối cho anh.”

Chu Lãng lại lần nữa cự tuyệt: “Thật sự không cần, tôi có người yêu rồi.”

Người kia cũng rất rộng rãi: “Được rồi, được rồi, tôi chờ tin vui của anh.”

Chu Lãng gật đầu: “Cảm ơn.”

Xuống xe buýt, đi đến chỗ giữ xe, Chu Lãng vừa mới đội nón bảo hiểm thì di động vang lên một tiếng.

Bình thường thì có thể để đó, về nhà rồi xem nhưng không hiểu sao, Chu Lãng lại mở di động ra nhìn, đúng là tin nhắn Tống Ý Dung gửi đến.

^^: [ Sắp về chưa?]

Sau buổi tối uống say đó, trong lúc tâm huyết dâng trào, Tống Ý Dung đã đổi tên thành cái biểu tượng này, biểu tượng nhỏ rất giống đôi tai của mèo, cũng rất giống cậu.

Chu Lãng cười cười, ngồi trên xe máy, một tay đánh chữ: [ Mười phút nữa về đến nhà.]

Trên màn hình hiển thị Tống Ý Dung ‘đang soạn tin’, Chu Lãng kiên nhẫn đợi một lúc lâu, di động lại vang lên, tin nhắn đã gửi đến.

^^: [ Mua giúp tôi hai chai bia.]

^^: 【 chuyển khoản 】

Chữ “bia” làm Chu Lãng do dự một chút, tuy nói ‘mượn rượu có thể giải sầu’, nhưng anh không hy vọng Tống Ý Dung dùng phương pháp hại thân này giải quyết phiền não của bản thân.

Chu Lãng nhìn ảnh chân dung mèo nhỏ kia, tim cũng mềm đi, yêu cầu của Tống Ý Dung, đồng ý một lần thì sao chứ?

Chu Lãng: [ Được.]

Tắt máy xe, rút chìa khóa, Chu Lãng xuống xe vào cửa hàng, theo yêu cầu của Tống Ý Dung mua hai chai bia, lúc sắp trả tiền, anh quay lại, đi đến kệ để hàng cầm lấy một chai nước quýt.