Chậu xương rồng nhỏ trên bệ cửa sổ được tưới nước cẩn thận, thân cây xanh mượt ngủ trong cái chậu nhỏ màu nâu, có vẻ rất đáng yêu.

Phương Văn Tú cầm bình tưới nước đi vào nhà, Chu Lãng đã về, thân hình cao lớn ngồi trong phòng khách nhỏ hẹp, đang dựa vào bàn viết gì đó.

Thấy vậy, bước chân Phương Văn Tú nhẹ hơn, không muốn gây ra tiếng động quấy rầy đến con trai nên yên lặng đi qua sau lưng.

Nhưng Chu Lãng vẫn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại gọi bà: “Mẹ.”

Phương Văn Tú dừng bước: “Sao vậy con?”

“Công ty muốn điều con đến tổng công ty làm việc”, Chu Lãng thả bút xuống: “Tiền lương sẽ cao hơn nhưng chỗ làm hơi xa.”

Phương Văn Tú không chút suy nghĩ: “Con đi đi, khó được mà ban lãnh đạo xem trọng con.”

Chu Lãng im lặng một hồi mới nói: “Dạ.”

Phương Văn Tú như đang suy tư gì, hỏi: “Có phải con muốn thuê nhà ở không? Mẹ có tiền tiết kiệm, có thể giúp con đặt cọc trước.”

Chu Lãng nói: “Không cần, con có.”

Phương Văn Tú nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Con đi một mình hả?”

Chu Lãng rũ mắt, nói: “Mẹ, mẹ muốn hỏi con có đi cùng với Tống Ý Dung không, đúng không?”

Phương Văn Tú bóp lòng bàn tay, im lặng, khuôn mặt cũng căng cứng.

Bà thật sự không thể chấp nhận được sự thay đổi này, đứa trẻ nhà ai mà không trưởng thành từng bước một, lớn lên, kết hôn, sinh con, quy củ mà bước theo con đường của thế hệ trước chứ?

Tại sao đến thế hệ của bà lại xảy ra chuyện như vậy?

Chu Lãng đứng lên, đi đến trước mặt

Phương Văn Tú, hơi hơi cúi đầu, thấp giọng gọi: “Mẹ.”

Đầu quả tim Phương Văn Tú run lên, hai tay nắm chặt vào nhau.

Chu Lãng nói: “Con trai của mẹ không có một ưu điểm nào, thậm chí cái đơn giản nhất là tiền mà con cũng không có bao nhiêu, nếu không gặp được Tống Ý Dung, có lẽ con sẽ thật sự cô đơn ở địa phương này cả đời.”

“Tống Ý Dung trời sinh nên được trải qua những ngày tốt đẹp, em ấy ở bên con chỉ có thể chịu khổ”, thanh âm Chu Lãng bắt đầu nghẹn ngào: “Nhưng em ấy vẫn theo con, có khổ sở cũng chấp nhận, không đòi hỏi bất cứ điều gì từ con.”

Đôi mắt Chu Lãng rất ít khi đỏ lên khi đứng

trước mặt người mẹ của mình, hôm nay lại vì một người mà khóc, nhìn đôi mắt không khác lúc nhỏ bao nhiêu của con trai, trong lòng Phương Văn Tú đau đớn.

Chu Lãng trầm thấp mà mở miệng: “Mà con, lại luôn làm em ấy khổ sở.”

Phương Văn Tú không phải không biết con trai mình đã chịu bao nhiêu khổ sở, nhưng bà chỉ muốn con trai của mình giống như bao người, đi trên con đường quang minh chính đại, không phải chịu những hạn chế của xã hội.

Bà không hiểu được tại sao mọi chuyện lại như vậy, hô hấp dồn dập, cảm giác cả người không còn chút khí lực nào, bà hơi chần chờ một chút để bản thân bình tĩnh hơn rồi lại ngẩng đầu hỏi: “Lãng à, con đã xác định chưa?”

Ánh mắt Chu Lãng kiên định, chậm rãi nâng tay chạm vào những sợi tóc bạc của mẹ mình, nhìn bà nói: “Mẹ, con đã xác định.”

Phương Văn Tú che ngực, đầu óc suy nghĩ lung tung, trong thời gian ngắn không biết phải nói cái gì, nhìn khuôn mặt kiên nghị trước mặt mình, đôi mắt càng ngày càng nóng lên, một lúc lâu sau bà mới nói: “Mẹ hơi mệt, đi ngủ một chút.”

Đường đời quá gian nan, huống chi tuổi bà đã lớn, không giúp được điều gì, cũng không biết còn sống trên đời này được bao lâu nữa.

Con đường phía trước, mặc dù có xa xôi, trắc trở thì cũng chỉ còn một mình con trai bà bước đi, nếu như có người ở bên cạnh

nó, làm bạn với nó đi hết con đường này cũng xem như là một chuyện tốt.

Bà biết tính tình của mình cố chấp, bướng bỉnh, con trai bà cũng giống bà, một khi đã lựa chọn thì sẽ quyết tâm đến cùng, dù có thế nào cũng không thay đổi.

Đi vào trong phòng ngủ, Phương Văn Tú nằm trên giường nhưng đôi mắt lại không nhắm, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, rồi lại đóng cửa, bà vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh, lông mi cũng không chớp một lần.

Thôi, tìm thì tìm đi.

Nếu không giải quyết được thì xem như nuôi thêm một đứa con trai nữa….

Phương Văn Tú dường như đã kiên định lên, nghiêng người nhìn ra ban công rồi

chậm rãi nhắm mắt lại, mơ thấy Chu Đại Hà còn trẻ và bản thân rực rỡ như một bông hoa trong chiếc váy dài màu hồng phấn.

Khi đó còn là thiếu niên thanh xuân, mọi thứ đều tùy tâm.

____

Tống Ý Dung đã đưa cho Chu Lãng chìa khóa dự phòng của căn nhà, nếu như cậu có ngủ trong phòng ngủ thì Chu Lãng cũng có thể đi vào.

Nhưng cậu lại không ngờ, đã trễ thế này mà Chu Lãng cũng tới, Tống Ý Dung nửa mơ nửa tỉnh đụng vào một mảng da ấm áp, hoảng sợ, cơn buồn ngủ bị bay đi bảy phần.

Vội vàng duỗi tay chuẩn bị ấn mở đèn tường, nháy mắt tiếp theo, bàn tay bị một bàn tay khác nắm lấy, mười ngón đan vào nhau, người kia vẫn nắm tay cậu như vậy mà kéo cậu nằm lại giường.

Hầu kết cứng rắn của Chu Lãng cọ vào bờ vai của Tống Ý Dung, thanh âm trầm thấp vang lên: “Tống Ý Dung, em dậy rồi?”

Trái tim Tống Ý Dung đập bang bang trong ngực, đôi mắt chớp chớp trong bóng tối nói: “Trễ như vậy rồi, sao anh lại đến đây?”, cậu làm nũng: “Làm em sợ muốn chết.”

Ngón tay Chu Lãng luồn vào khe hở ngón tay của Tống Ý Dung, những vết chai trên ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, nói: “Có hơi nhớ em.”

Tống Ý Dung động đậy thân hình, dựa sát

vào Chu Lãng hơn, ngửi mùi hương sạch sẽ trên người anh, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sao anh chỉ nói là ‘có hơi nhớ em’? ”.

Chu Lãng cười khẽ một tiếng, hầu kết cũng nhẹ rung, cọ bả vai và phía sau tai của Tống Ý Dung đến mềm ra.

“Em có muốn đổi chỗ ở không?”, Chu Lãng hỏi cậu.

“Đổi đến chỗ nào?”,Tống Ý Dung nói.

“Anh tính thuê một phòng”, Chu Lãng nói bên tai cậu: “Ở bên cạnh công ty.”

Suy nghĩ đầu tiên của Tống Ý Dung lại là: “Ba mẹ anh không nói gì sao?”

Chu Lãng nói: “Không”.

“Anh đã nói chuyện với ba mẹ rồi.”

Nói xong, Chu Lãng xoay người ôm lấy Tống Ý Dung, hỏi: “Em có muốn chuyển đến đó cùng anh không, Tống Ý Dung?”

Tống Ý Dung nằm trong ngực anh chỉ cười nhẹ một tiếng, chưa nói đồng ý hay không.

Chu Lãng cọ cọ vào tóc Tống Ý Dung, nói: “Tuy hoàn cảnh bây giờ của anh không tốt lắm, nhưng anh sẽ cố gắng, để em có được cuộc sống thoải mái và dễ chịu.”

Tống Ý Dung không để Chu Lãng tiếp tục nói, dùng lòng bàn tay mềm mại đè lên bờ môi anh, nói: “Em hiểu mà, đồng ý với anh.”

Chu Lãng nói: “Tổng công ty nằm trong khu Song Duyên, anh tính đi tìm phòng ở gần đó.”

Tống Ý Dung dừng một chút, hỏi: “Khu Song Duyên?”

“Ừ”, Chu Lãng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tống Ý Dung thở một hơi, nói: “Nhà em cũng ở khu Song Duyên.”

Chu Lãng cũng ngẩn người, nhưng nhanh chóng mở miệng, theo ý của Tống Ý Dung mà nói: “Vậy em phải về nhà ở sao?”

Tống Ý Dung lắc đầu: “Tạm thời không về.”

Cảm nhận được cảm xúc của Tống Ý Dung thay đổi, Chu Lãng lại nhanh chóng đổi đề tài: “Thứ bảy này anh nghỉ, chúng ta cùng nhau đi tìm phòng được không?”

Tống Ý Dung lại cười cười, đôi mắt sáng

lấp lánh trong đêm tối, nói: “Được.”

Chu Lãng cũng cười theo, sau đó thò lại gần chạm chạm đôi môi mềm mại của Tống Ý Dung.

____

Trời sáng, Chu Lãng ngồi dậy chuẩn bị đi làm, Tống Ý Dung nằm ăn vạ trên giường, nhìn anh mặc quần áo, cơ bắp trên lưng rắn chắc, đường cong kéo dài đi vào lưng quần.

Tổng thể thì nhìn rất gợi cảm.

Nếu như bỏ qua cái quần đùi in hình chó nhỏ đáng yêu kia.

Tống Ý Dung híp mắt thưởng thức hồi lâu, Chu Lãng mặc quần áo xong, xoay người

hôn lên mặt Tống Ý Dung vài cái, nói: “Tống Ý Dung, ngày mới tốt lành.”

Chu Lãng đứng rất gần cậu nên cậu thuận tay sờ sờ hầu kết của anh, qua loa đáp: “Ngày mới tốt lành.”

Sau khi Chu Lãng ra khỏi nhà, mèo nhỏ lại trở thành ông chủ nhỏ của ngôi nhà, chui từ kẹt cửa vào, bò đến gối đầu của Tống Ý Dung nằm sấp xuống.

Tống Ý Dung xoa xoa đôi mắt, dùng ngón tay chọc đầu mèo: “Lỗ Lỗ, mày làm gì đó?”

Mèo nhỏ kêu một tiếng, lại cọ cọ lên gối đầu.

Hôm nay, mặt trời lên cao, ánh nắng cũng tốt, chiếu cả vườn nhỏ sáng sủa lên, Tống Ý Dung giặt chăn và bao gối sạch sẽ, phơi

trên sợi dây dài mà cậu mới cột.

Mặt trời làm bốc hơi mùi của nước giặt quần áo, cả vườn đều thơm tho, mùi của nắng làm mũi hơi ngứa nhưng rất thoải mái.

Loa bluetooth trong phòng khách đang chậm rãi phát một bài nhạc có tiết tấu chậm của nước Pháp.

Tống Ý Dung ngồi xếp bằng trước bàn, ôm một cái gối dựa in hình chó nhỏ, bắt đầu gõ chữ, hôm nay cậu sẽ viết đại kết cục cho 《 Lên núi 》

Kết cục của tiểu thuyết này, Tống Ý Dung đã định sẵn từ lâu nên không thể dễ dàng mà sửa đổi.

Khu bình luận cũng đã có người phát hiện

dấu hiệu từ sớm.

Ríu rít uu: Tôi nhìn mà sợ hãi, hu hu, Xuân Lai không thể đi!

Trời mưa đến thật lớn: Kết cục hình như đã rõ ràng rồi, tác giả vẫn luôn ám chỉ, nhưng tôi vẫn rất khổ sở…..

Gió Tây Bắc không dễ uống: Tống Dung bảo bối, cậu thật là tàn nhẫn hu hu hu.

Tôi là mỹ nữ: Tuy rằng vẫn chưa kết thúc, nhưng…… chờ mong phiên ngoại!

Hoa nở hoa rụng: Không biết nói như thế nào, nhưng quyển sách này rất có phong cách của tác giả, rất có ý nghĩa, hy vọng một cuộc sống tốt đẹp cho dù đau khổ, độ dài tiểu thuyết không dài, rất đáng để xem.

Tống Ý Dung rời khỏi khu bình luận, ổn định tâm tình, mở hồ sơ ra, bắt đầu viết  kết cục cuối cùng.

< Trong đêm khuya tối đen.

Lương Xuân Lai quấn lấy Trương Kiến Sơn muốn một lần rồi lại một lần, mồ hôi trên cổ rơi xuống, chua xót đôi mắt Trương Kiến Sơn.

Trái tim Trương Kiến Sơn bắt đầu nhảy lên kịch liệt, hắn dùng hết sức lực mà ôm chặt Lương Xuân Lai, cơ hồ muốn dung nhập cậu vào thân thể của mình.

Lương Xuân Lai không giãy giụa, cũng không kêu đau, chỉ ôm lại hắn, nói: “Kiến Sơn, mấy ngày nay em rất vui vẻ.”

Trương Kiến Sơn lại tiến sâu hơn một chút,

muốn lưu lại gì đó trong thân thể Lương Xuân Lai, chứng minh rằng hắn đã từng tồn tại.

Hắn không tin Lương Xuân Lai sẽ rời bỏ hắn, tựa như hắn không thể không yêu Lương Xuân Lai.

Lương Xuân Lai thở d0c vào lỗ tai nghiêng nghiêng của Trương Kiến Sơn, mùi hương dễ chịu trên người cậu làm đôi mắt hắn càng ướt át hơn, hắn đặt chóp mũi lên xương quai xanh, dùng sức mà ngửi.

“Sang năm hoa sẽ không đẹp”, Trương Kiến Sơn chậm rãi nói.

“Em bỏ anh được sao?”, nói xong, Trương Kiến Sơn lại nhẹ nhàng mà mở miệng.

Lương Xuân Lai giống một cuống hoa thật

dài bị Trương Kiến Sơn nắm ở trong tay, làn da kề sát cuống hoa, cuống hoa mềm mại lại yếu ớt rũ nhuỵ ho4 xuống.

Nhuỵ ho4 thấm mật nhưng Trương Kiến Sơn lại cảm thấy đau khổ không chịu nổi, hắn ngậm lấy cuống hoa, cắn, trong lòng rất đau nhưng luyến tiếc nhả ra.

Lương Xuân Lai cười, sờ sờ tóc của hắn: “Cắn em đau quá, con chó nhỏ kia.”

Trương Kiến Sơn nói không nên lời, hơi nghẹn ngào mà nới lỏng miệng, ghé vào bên cạnh Lương Xuân Lai không nhúc nhích.

Con người luôn có dự cảm về những việc sắp xảy ra.

Buổi sáng, mây mù dâng lên khắp núi, mặt

trời trốn sau cổ thụ, chậm rãi lộ ra ánh sáng, Lương Xuân Lai mặc quần áo chỉnh tề, đứng ở cửa nhìn mây, nhìn núi, nhìn sương mù.

Nhưng lại không nhìn Trương Kiến Sơn.

Trương Kiến Sơn đứng phía sau cậu, trầm mặc mà nhìn bóng dáng của cậu.

Gió thổi qua, thân ảnh Lương Xuân Lai dường như nhạt hơn một chút, ngực Trương Kiến Sơn như bị đao chém, hắn nhìn ngón tay và lòng bàn tay, trống rỗng.

Sự hoảng hốt như đạt tới đỉnh điểm, hắn bước nhanh về phía trước, dang hai tay ôm Lương Xuân Lai lần nữa.

Lương Xuân Lai chậm rãi quay người lại, nhìn hắn cười cười, nói: “Kiến Sơn, đừng

buồn.”

Tay Trương Kiến Sơn vừa mới đụng tới quần áo của Lương Xuân Lại, người trước mắt liền hóa thành mây mù, gió lại thổi tới lần nữa, một chút dấu vết cũng không nhìn thấy.

Thần kinh Trương Kiến Sơn đau nhức, sợ hãi kêu một tiếng, từ trong mộng tỉnh lại, quanh mình là hoàn cảnh quen thuộc, nhà của hắn dưới chân núi.

Hắn lên núi đi tìm lần nữa, nhưng không tìm thấy căn nhà Lương Xuân Lai đã từng ở.

Người đi núi trống không.

Mộng.

Thật sự tỉnh.>

Gõ xong dấu chấm câu cuối cùng, Tống Ý Dung kiệt sức mà dựa vào sô pha, xoa xoa đôi mắt, thân và tâm đều mệt mỏi.

Lúc làm dàn ý cho tiểu thuyết 《 Lên núi 》,  bản thân cậu đang ở trong giai đoạn tối tăm nhất của cuộc đời, cho nên cố ý vô tình mà trộn lẫn cảm xúc cá nhân vào tác phẩm.

Cảm xúc chung của tiểu thuyết này là buồn bã, ủ rũ, nhưng lúc sau cậu lại gặp Chu Lãng nên tác phẩm này mới có một chút ánh sáng le lói chiếu vào.

Kết cục đã định, Tống Ý Dung sờ sờ hốc mắt cay xè của mình, lại sờ được một chút ướt át, tâm vẫn mềm như vậy.

Tuy rằng ở những thời không khác nhau

nhưng Tống Ý Dung cũng có cảm tình nhất định với hai nhân vật chính của tiểu thuyết này.

Lúc viết ra tình tiết, phảng phất như cậu là người đứng xem, cùng bọn họ trải qua những ngày tháng đó.

Muốn viết phiên ngoại không. …..

Tống Ý Dung có chút do dự, cậu vẫn muốn Lương Xuân Lai và Trương Kiến Sơn có thể vui vẻ một chút, nhưng bây giờ, trong lòng không có ý tưởng, đành phải tạm thời hoãn lại.

Có độc giả tinh mắt, tuy rằng đã cập nhật chương cuối nhưng Tống Dung vẫn không sửa đổi trạng thái kết thúc của tác phẩm, điều này chứng tỏ, mọi thứ vẫn còn hy vọng.

Thoát ra khỏi bầu không khí của《 Lên núi  》, Tống Ý Dung tản bộ ở trong sân, sau đó lại về phòng, cầm di động xem, đã tới thời gian nghỉ trưa của Chu Lãng, vì vậy cậu vui vẻ mà gửi tin nhắn WeChat.

Di động vang một tiếng, nhận được tin nhắn WeChat, Chu Lãng chỉ nhìn thoáng qua, lỗ tai liền hồng lên.

^^: [ Có ở đó không, sờ sờ ‘chó nhỏ’.]

Yết hầu Chu Lãng lăn lăn, mặt đỏ tai hồng mà đánh chữ.

Chu Lãng: [ Sờ như thế nào?]