Từ khi phát hiện mắt có điều kỳ lạ, Trần
Đức luôn cảm thấy đói bụng, từ lúc vào
phòng đến giờ anh vẫn ăn không ngừng.

Khi ba cô gái phía Tô An Khê đi ra, anh
lại tiếp tục ăn, dường như không hề hoàng
loạn chút nào.

“Anh, chúng ta thật sự không chạy trốn
sao?”, thấy Trần Đức bình tĩnh như vậy,
Đàm Thu lại hỏi.

Tuy rằng bây giờ cậu đã thoát khỏi bóng
ma tự ti, nhưng vẫn biết còn sống là còn hy
vọng, nếu thật sự động đến người không
thể động thì kết quả sẽ rất thảm.

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Trong lòng Trần Đức không chút gợn sóng, thậm chí anh còn thấy buồn cười.

Đàm Thu nhìn dáng vẻ điểm nhiên của
anh, không biết vì sao trong lòng cũng bình
tĩnh hơn rất nhiều, giống như cảm xúc của
anh có thể truyền sang cho cậu, vì thế cậu
cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Bên ngoài phòng VIP.

Lục Hoán Kim và Phì Tứ dẫn theo một
nhóm thuộc hạ rất đông đang đứng chờ
bên ngoài.

Nơi này là địa bàn của họ, cho dù cứ thế

đi vào cũng sẽ không có ai nói gì, nhưng nghĩ đến việc Trần Đức đang ở trong, vẫn
nên thông báo trước một tiếng rồi vào thì hơn.

Hai người lăn lộn trong giang hồ đã lâu,
tối đó Trần Đức dễ dàng cứu được người ra
từ tay cục trưởng, chì dựa vào điểm này
thôi đã có thể thấy được anh chắc chắn
không phải người bình thường.

Họ đã coi Trần Đức là bạn, là quý nhân,
vì thế nhất định phải nề mặt.

“Tên nhóc Lôi Long thật có phúc, lát
nữa gặp cậu ta, chúng ta cũng phải khách
sáo một chút”, Phì Tứ cười ha hả: “Có thể làm bạn với đại ca, tương lai chắc chắn có thể thoả sức phát huy”.

“Tất nhiên rồi”.

Lục Hoán Kim cười bảo: “Họ đến rồi”.

Khi hai người nói chuyện thì cánh cửa
phòng VIP đã mở, Lôi Long dẫn các bạn
học từ trong đi ra, cậu ta đi đầu tiên, miệng
cười rất tươi, cực kỳ đắc ý.

“Lôi Long, chờ một chút”, bỗng nhiên
Tống Ngữ Yên đang đi ở cuối cùng, bước
nhanh đến trước mặt Lôi Long.

“Ngữ Yên, có chuyện gì vậy?”, thấy người mình thích chủ động nói chuyện với
mình, Lôi Long càng thêm tự tin.

“Trần Bát Hoang là người bố tôi chỉ
định, anh ta là chồng chưa cưới trên danh
nghĩa của tôi, tôi hy vọng cậu đừng quá

đáng quá, nếu không tự gánh lấy hậu quả”.

Giọng Tống Ngữ Yên rất nhỏ, chỉ Lôi Long mới có thể
nghe thấy.

Vè mặt Lôi Long hơi thay đổi, cậu ta không ngờ Tống
Ngữ Yên lại nói giúp Trần Bát Hoang, trong lòng cảm thấy
rất khó chịu.

Nhưng cậu ta cũng không làm gì được.

Cậu ta theo đuồi Tống Ngữ Yên không chỉ vì cô xinh
đẹp, nói thật người giàu có như cậu ta, muốn tìm phụ nữ
đẹp không khó.

Lý do chính là vì người phía sau Tống Ngữ Yên.

Tạm thời chưa nói đến bố cô là Tống Thiên Vũ, nhà họ
Lôi còn có thề ngang vai ngang vê.

Nhưng nhà ngoại của cô…
Nhà họ Lôi không thể động đến!
“Ngữ Yên yên tâm, cậu thấy tôi có giống người bụng
dạ hẹp hòi không?”, ngoài miệng Lôi Long đồng ý, nhưng
trong lòng lại càng hận Trần Đức hơn.

“Tôi còn có việc, đi trước đây”, Tống Ngữ Yên không
có tâm trạng ở lại, tối nay trong mắt cô chỉ là một trò hề,
vì thế cô đi về trước với Lâm Dao.

Cô vốn định gọi thêm Tô An Khê, nhưng phát hiện cô
à không muốn đi nên cũng không ép buộc.

“Ôi, tớ quên lấy một thứ rồi”.

Đi được nửa đường, Lâm Dao đột nhiên nói: “Ngữ Yên,
cậu chờ tớ nhé, tớ quay lại một chuyến”.

Lâm Dao vội vàng quay lại, tới bên Lôi Long: “Lôi
Long, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám có ý đồ với Trần Bát Hoang thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.

Nói xong câu này, Lâm Dao chạy đi, đề lại Lôi Long
đứng đó cau chặt lông mày.