BƯỚC xuống từ xe thương vụ, Quan Hổ cung kính mở cửa xe giúp Trần Đức.

Vừa ra khỏi xe, anh liền thấy một đám người quỳ trước cửa.

Đứng mũi chịu sào là Trương Từ Đằng, Trương Từ Ngọc và mẹ của hai người họ cũng cùng quỳ ở cửa.

Trên tay mẹ Trương Từ Đằng còn cầm một tấm thẻ.

Nhìn thấy Trần Đức xuống xe, bà ta lập tức chào đón: “Cậu Trần, đây là thù lao mấy ngày trước của cậu, xin cậu hãy nhận lấy!”
“Không phải bà không muốn cho tôi sao?” Trần Đức lộ vẻ châm chọc, nhớ đến dáng vẻ ngang ngược của người phụ nữ này khi cướp lấy tấm thè, anh bỗng cảm thấy rất buồn cười.

“Cậu Trần, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, cầu xin cậu hãy nhận số tiền này, xin cậu!”

Mẹ của Trương Từ Đằng vô cùng hoảng sỢ.

Trương Thiên Dương đã chờ sẵn trong sảnh biệt thự từ lâu rồi, nếu Trần Đức không chịu nhận tấm thè này thì bà ta nhất định phải ký vào đơn ly hôn.

Một khi ly hôn, bà ta sẽ mất tất cả.

Biệt thự, xe thể thao, túi xách hàng hiệu, son môi, đồng hồ,… tất cả những thứ xa xỉ đó sẽ bị lấy lại hết.

Bà ta và con của bà ta sẽ lập tức từ phú hào biến thành kẻ ăn mày.

Một khi mất đi sự che chở của Trương Thiên Dương, mất đi thân phận cùng tài sản, chắc chắn những kẻ mà bọn họ từng chèn ép sẽ điên cuồng trả thù họ.

Đên lúc đó, e là ngay cả tên ăn mày cũng không bằng.

Đó là kết cục mà bọn họ không dám tưởng tượng.

Bà ta cảm thấy rất chua chát, lúc trước, Trần Đức đã từng nói, một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải quỳ xuống cầu xin hắn lấy tiền, tiếc rằng lúc đó bà ta không nghe lọt tai, chỉ nghĩ tên thanh niên này quá mức ngông cuồng ngạo mạn, không biết phân biệt phải trái.

Bọn họ còn cho rằng Trần Đức không dám lấy tiền nên mới nói ra lời ngoan độc như vậy mà thôi.

Hiện tại xem ra, Trần Đức không hề nói lời vô ích, không phải hắn ngông cuồng ngạo mạn, không biết phân biệt phải trái, mà là đám người ngu ngốc bọn họ.


Mẹ con Trương Tử Ngọc cũng không khác gì hơn, trước mặt Trần Đức, cả bọn khúm núm quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ cầu xin, không dám ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.

“Cậu chủ Trần, ngàn sai vạn sai đều do tôi, xin anh hãy bỏ qua cho chúng tôi!” Trương Tử Đằng dùng sức tát mình mấy cái, khiến cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

Trương Từ Ngọc thì dập đầu xin tha.

Trong lòng hắn ta vô cùng sỢ hãi, bây giờ dập đầu vẫn tốt hơn bị đuổi khỏi nhà họ Trương, sau đó bị người ta khi dễ đến mức phải dập đầu.

Hai ngày trước, bốn người họ còn ngang tàng, hống hách khó ai bì, luôn tỏ thái độ xem thường Trần Đức, không ngờ hiện tại lại biến thành như vậy.

Quan Hổ thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, thầm cười khẩy, hai đứa con trai này của anh Dương nên sớm được dạy dỗ mới tốt.

Tuy nhiên, suy cho cùng cũng là con trai Trương Thiên Dương, dù vô liêm sỉ cỡ nào cũng là máu mủ, Quan Hổ không thê không nói đỡ vài câu: “Cậu Trân, hai vị phu nhân cùng Từ Đằng, Tử Ngọc có rất ít kinh nghiệm sống, khó tránh khỏi mắt chó nhìn người thấp, lần này nhờ cậu dạy bọn họ một bài học, nếu không, không biết sau này sẽ gây rắc rối gì cho nhà họ Trương nữa.

Xin cậu chớ chấp… mấy người họ làm gì!”

Lời của ông ta nghe rất hay, Trần Đức sao có thể không hiểu ra thâm ý trong đó? Đây là muốn anh cứ thế cho qua!
“Ha ha ha, tôi không có hứng thú chấp nhặt với bọn họ”, Trần Đức nhận lấy tấm thẻ trước mặt, sau đó đi thẳng vào biệt thự.

“Các người vẫn chưa chịu đứng dậy?”
Sắc mặt Quan Hổ không mấy gì tốt, ông ta là cánh tay đắc lực của Trương Thiên Dương, địa vị cực cao, dù thân phận đám người này là vỢ và con trai Trương Thiên Dương thì cũng không mảy may ảnh hưởng đến ông ta.

Vào thời khắc mấu chốt, ông ta có thể lên tiếng thay cho Trương Thiên Dương.

“Cậu Trần đã bỏ qua cho các người, về sau gặp cậu ấy thì thành thật một chút, nếu còn dám hành xừ thô lỗ, nhà họ Trương sẽ không có chỗ cho các người dung thân”.

“Cảm ơn chú Quan, cảm ơn chú đã nói giúp!” Trương Tử Ngọc nghe ra vừa nãy Quan Hổ đã nói đỡ cho bọn họ, hắn ta tỏ vẻ cảm kích: “Sau này chúng tôi chắc chắn không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa!”